CHƯƠNG
“Nhóm người này ngày thường hung dữ, ác ôn, nạt thiện sợ ác. Không biết có bao nhiêu học sinh bị bọn họ dày vò đến bán sống bán chết, không ngờ hôm nay đều bại hết trong tay anh. Này, Giang Nghĩa, sao anh lại đánh giỏi như vậy?”
“Anh đi lính mấy năm, những người này không là cái thá gì cả.”
Sau khi rẽ vào một khúc cua, Giang Nghĩa nhắc nhở cô: “Nhưng chuyện hôm nay chỉ anh và em biết là được, đừng nói cho người khác biết.”
“Tại sao?”
“Không vì sao hết, chắc em cũng không muốn ai biết đến công danh hiển hách nợ nần khắp nơi, bị ‘truy sát’ của mình chứ?”
Tô Nhàn lè lưỡi với anh: “Hừ, tôi biết rồi!”
……
Về đến nhà, Đinh Thu Huyền đã ngủ một giấc dậy, nhìn thấy em họ tới liền vui vẻ tiến lên ôm chầm lấy cô ta.
Cả hai đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ, mối quan hệ rất tốt.
Họ đang nói chuyện phiếm, Tô Nhàn đột nhiên nhéo nhẹ Đinh Thu Huyền: “Chị họ, chị thật hạnh phúc, đã kết hôn với một lang quân như ý.”
Lúc nói lời này, vậy mà lại có chút chút ghen tị.
Đinh Thu Huyền sững sờ: “Ơ, em nói Giang Nghĩa à?”
“Đúng vậy, hôm nay anh ấy rất lợi hại, anh ấy…” Giang Nghĩa trừng Tô Nhàn một cái, cô ta mới vội vàng ngậm miệng lại.
Lúc này Đinh Nhị Tiến và Tô Cầm đi tới.
“Chú, cô ~~”
“À, Nhàn đến rồi hả, mau mau mau, hôm nay đích thân cô làm một bàn đồ ăn, chỉ để nghênh đón cháu ‘đại giá quang lâm đó’.”
“Cám ơn cô.”
Lúc bọn họ đang ăn, Đinh Nhị Tiến nói với Giang Nghĩa: “Lát cậu ăn sau đi, đi lau sàn nhà bếp trước đã.”
“Vâng.”
Giang Nghĩa cũng không phản kháng mà đi vào bếp, Đinh Thu Huyền nhìn thấy cảnh này, cảm thấy đau lòng.
Tô Nhàn càng thêm tò mò, hỏi: “Chú à, sao chú không để anh rể cùng ăn cơm?”
Đinh Nhị Tiến hừ lạnh một tiếng: “Cùng ăn cơm? Nghĩ hay quá! Cứ thấy bộ dạng ăn không ngồi rồi, nghèo kiết xác của cậu ta là chú lại tức, còn muốn ăn cơm cùng chú sao?”
“Ăn không ngồi rồi? Nghèo kiết xác?”
Tô Nhàn cảm thấy không thể tin được, người anh rể có thể giải quyết đám người Long Đầu Trọc trong giây, giúp cô ta trả hết nợ chỉ bằng vài tin nhắn, thật sự nghèo kiết xác sao?
Đinh Nhị Tiến nói: “Tôi càng nhìn cậu ta thì càng tức giận. Sớm muộn gì tôi cũng phải bảo Thu Huyền ly hôn với cậu ta!”
Khuôn mặt của Đinh Thu Huyền ngay lập tức xị xuống.
Nhưng Tô Nhàn lại cười lên, nói nửa đùa nửa thật: “Được rồi được rồi, nếu chị họ không cần thì cứ vứt cho em, em thì muốn lắm.”
Phụt ~~ Giang Nghĩa đang uống nước trong bếp, nghe thấy lời này thì lập tức phun ra.
Cả nhà Đinh Nhị Tiến nhìn Tô Nhàn với ánh mắt kỳ lạ, không hiểu tại sao cô lại đột nhiên xổ ra một câu như vậy.