Ông chủ cửa hàng vuốt râu, giễu cợt: “Làm ăn là thế đấy, mắt nhìn của anh kém thì biết trách ai? Một khi hàng ra khỏi cửa hàng, tôi sẽ không chịu trách nhiệm.
Nếu anh nói đây không phải là nhân sâm tự nhiên, sao tôi biết được giữa đường anh có tráo hàng, dùng nhân sâm nhân tạo đổi nhân sâm tự nhiên vô giá của tôi?”
“Số tiền này tôi không thể trả lại được.”
Giang Nghĩa gật gật đầu, thông qua mấy câu đơn giản là hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Người đàn ông trung niên đã bỏ ra số tiền lớn để mua một củ sâm giả, ông chủ không chịu trả lại tiền, thế thôi.
Người đàn ông trung niên sốt ruột đến mức sắp khóc: “Ông chủ, ông không thể làm thế này được.
Ba tôi đang bị bệnh nan y cần tiền gấp.
Ông có thể cho tôi một củ sâm rừng hoặc trả tiền cho tôi, nếu không ba tôi sẽ chết!”
“Ba cậu sống hay chết không phải việc của tôi?”
“Mau cút đi!”
Vì tiền, ông chủ thậm chí ngay cả mặt mũi cũng chẳng thèm.
Người xung quanh rất thờ ơ, hiển nhiên ở Long Dương Viên, loại chuyện này không phải là hiếm thấy, trộm cướp, lừa đảo, những chuyện này diễn ra hàng ngày, ai cũng quen từ lâu rồi.
Giang Nghĩa lắc đầu bất lực.
Xem ra cần phải tăng cường nỗ lực chấn chỉnh Long Dương Viên, nếu cứ để tình hình như hiện nay thì không biết còn bao nhiêu người dân lương thiện phải chịu khổ nữa.
Anh bước tới từng bước.
“Hai vị đừng tranh cãi nữa.
Tôi có một cách vẹn cả đôi bên, không biết hai vị có chịu nghe không.”
Người đàn ông trung niên và chủ cửa hàng đồng thời nhìn Giang Nghĩa.
Chủ cửa hàng hỏi: “Anh có cách gì hay?”
“Thực ra rất đơn giản.
Ông chủ, ông không cần trả hàng hay trả tiền, chỉ cần để anh ta chọn lấy một củ nhân sâm từ quầy hàng của ông.”
“Nếu anh ta có thể chọn được hàng tốt, thì coi như anh ta may mắn.”
“Nếu không chọn được cái tốt, cũng không trách được người khác được.”
Chủ cửa hàng vui vẻ, thật ra tất cả hàng bán trong cửa hàng của ông ta đều là hàng giả, đồ thật được cất trong phòng riêng, chỉ có khách hàng đặc biệt mới đưa họ đến xem.
Vì vậy, ông ta có thể yên tâm và mạnh dạn để người đàn ông trung niên tuỳ ý lựa chọn.
“Tôi đồng ý với cách này.
Anh có thể chọn bất kỳ thứ nào trong cửa hàng của tôi.”
“Lần này, đừng nói là tôi lừa anh nữa nhé.”
“Nếu anh không thể chọn ra cái tốt nhất, đó là do anh không có mắt, chứ không phải việc của tôi.”
Người đàn ông trung niên gật đầu.
Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy, nói gì chủ cửa hàng cũng không hoàn lại tiền, có thể đồng ý với điều kiện này thì đã vô cùng “tử tế” rồi.
Anh ta đi quanh cửa hàng và nhìn chằm chằm vào một củ nhân sâm rừng với giá trong quầy.
Đó là loại sâm rừng đắt nhất và bán chạy nhất trong toàn bộ cửa hàng.
“Tôi muốn củ...”
Chủ cửa hàng mừng thầm, củ nhân sâm đó thực chất được trồng nhân tạo, chỉ là to và đẹp mắt, giá trị y học thực của nó cực kỳ thấp.
Giá thị trường khoảng triệu.
Bán một củ sâm triệu với giá , tỷ, đáng giá!
Lúc này, Giang Nghĩa ngắt lời người đàn ông trung niên, cười nói: “Tôi nghĩ rằng củ nhân sâm này tốt hơn.”
Hửm?
Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn qua.
Chỉ thấy Giang Nghĩa chọn một củ sâm vừa ngắn vừa nhỏ từ đống tạp nham, nó cong queo và bẩn thỉu, trông vô cùng xấu xí.
Nó được chủ cửa hàng mua lại từ một tiểu thương gần đó.
Mỗi tháng, ông ta đều mua một mẻ sâm từ tiểu thương, sau đó lọc loại tốt ra, loại không tốt thì bán thành đống với giá rẻ.
Chủ cửa hàng biết rất rõ sâm của tiểu thương trồng nhân tạo thì làm sao có hàng thật?
Có cái thậm chí không phải là nhân sâm, mà chỉ lấy củ cải làm giả cũng có.
Vì vậy, chủ cửa hàng đã vui mừng khôn xiết khi thấy Giang Nghĩa lấy ra một củ nhân sâm từ “đống rác.”
“Trên đời còn có kẻ ngốc như vậy sao?!”uuuuu.