CHƯƠNG
Kê thuốc lấy giá bừa bãi, còn dùng chuyện đó để uy hiếp người nhà bệnh nhân, đây là chuyện lớn thế nào chứ?
Giang Nghĩa lại bổ sung thêm một câu nữa: “Cục trưởng Triệu, vị bác sĩ họ Triệu này còn nói anh ta là vua của ngành dược trong thành phố Giang Nam này, không ai làm gì được anh ta. Tôi thật sự không biết anh ta lấy đâu ra nhiều quyền lực như vậy, không biết người tổng phụ trách biết được những lời này thì sẽ nghĩ như thế nào?”
Triệu Chí Hiên ở đối diện cười: “Tôi không biết anh có phải đồ ngu không? Đến bây giờ anh vẫn không nhìn ra là vì sao sao? Cục trưởng Triệu chính là ba tôi, trong ngành y dược này anh có thể làm gì được tôi? Người tổng phụ trách cái gì? Tôi còn chưa từng nghe qua người này, anh ta có đến thì cũng phải quỳ xuống dập đầu trước mặt tôi như thường.”
“Thằng khốn nạn!”
Triệu Chí Nhân giáng một cái bạt tai rất mạnh xuống mặt của Triệu Chí Hiên, khiến cả người anh ta gần như bay ra xa, quay hai vòng rồi đập vào cạnh bàn.
Anh ta ôm mặt.
“Ba, ba làm gì vậy?”
“Làm cái gì? Hôm nay tao nhất định phải đánh chết cái đồ chó không biết liêm sỉ như mày.”
Triệu Chí Nhân tiện tay cầm cái chổi đằng sau cánh cửa, đánh mạnh vào người Triệu Chí Hiên, khiến anh ta kêu lên oai oái.
Những người khác vốn dĩ muốn ngăn cản nhưng Triệu Chí Nhân đã hét lên tức giận: “Tất cả lui hết xuống cho tôi! Ai dám ngăn cản tôi, tôi đánh luôn cả người đó!”
Bốp! Bốp! Bốp!
Hết lần này đến lần khác, những cú đập rất mạnh rơi xuống người Triệu Chí Hiên, cả căn phòng chỉ còn tiếng kêu gào thảm thiết của anh ta.
Tô Nhàn hoàn toàn ngơ ngác.
Cô kéo cánh tay của Giang Nghĩa: “Chuyện… chuyện này là thế nào vậy?”
Giang Nghĩa mỉm cười: “Rất đơn giản, hóa đơn có vấn đề, cục phó Triệu không chấp nhận được, vì đại nghĩa diệt thân.”
“Đơn giản như vậy sao?”
“Nếu không thì sao?”
Tô Nhàn bĩu môi: “Sao em cứ có cảm giác là anh lén giở trò xấu trong chuyện này?”
Giang Nghĩa chỉ cười và không nói gì.
Trận đánh của Triệu Chí Nhân kéo dài khoảng phút đồng hồ, khiến da thịt trên người Triệu Chí Hiên như bị róc cả ra, anh ta ngất đi.
“Đây là bệnh viện, cũng không cần phiền phức, bảo y tá khênh nó đi luôn đi.”
Những người bên dưới quay sang nhìn nhau rồi vội vàng gọi y tá ra giúp đỡ.
Triệu Chí Nhân vứt chiếc chổi xuống, thở hồng hộc đi tới trước mặt Giang Nghĩa: “Cái thằng bất hiếu đó đúng là nỗi nhục nhã của gia đình, để cậu chê cười rồi.”
Giang Nghĩa nói: “Cục phó Triệu không thiên vị người nhà, đúng là khiến người khác bái phục.”
Triệu Chí Nhân xua tay: “Cậu không cần nói vậy, tôi không có mặt mũi nào để nhận. Người anh em, khi nào về cậu giải thích giúp tôi trước mặt tổng phụ trách là được. Cái thằng khốn nạn Triệu Chí Hiên đó, tôi nhất định không tha cho nó đâu. Cảm ơn tổng phụ trách đã cho tôi cơ hội để tự giải quyết chuyện này.”
Giang Nghĩa gật đầu: “Tôi hiểu rồi, vậy khoản tiền thuốc này…”
“Tôi thanh toán hết.”
Triệu Chí Nhân nói: “Tất cả tiền thuốc thang tôi sẽ trả hết, tôi sẽ tìm một bác sĩ giỏi kê lại một đơn thuốc khác, cố gắng hết sức để chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân.”