CHƯƠNG
Chị Hoa lật xem tờ hóa đơn: “Vốn dĩ tiền bảo kê một tháng là triệu, nhưng nể tình tháng này ông mới khai trương, tôi giảm cho ông %, ông đưa cho tôi triệu trăm là được rồi.”
“Chị Hoa, tháng này chỉ còn lại không tới năm ngày, như vậy có phải là nhiều quá không?”
“Sao, ông còn định cò kè mặc cả với tôi sao?”
“Không, tôi không dám.”
Trình Hải lập tức tới quầy, lấy tiền đưa cho chị Hoa, không dám nhiều lời thêm một câu nào nữa, tất cả cảnh tượng này Giang Nghĩa đều nhìn thấy hết.
Giang Nghĩa không nói gì, chỉ ngồi nhìn một cách thờ ơ, uống rượu và ăn đồ ăn.
Chị Hoa nhận tiền xong, lại giở hóa đơn và nói: “Vẫn còn một chuyện nữa tôi muốn nói với ông, gần đây giang hồ không yên bình lắm, chúng tôi quản lý cũng rất phiền phức, tiền nhân lực cũng tăng lên, vậy nên chúng tôi phải thu thêm ít tiền quản lý.”
“Phí quản lý chia thành hai phần, phần thứ nhất là tiền vốn cố định hàng tháng, mỗi tháng , triệu, phần thứ hai là % doanh thu mỗi tháng của cửa hàng.”
“Ông cũng biết đấy, cửa hàng càng lớn, chuyện quản lý của chúng tôi càng phiền phức, những nơi cần phải lo cũng càng nhiều, vậy nên thu nhiều hơn một chút cũng là chuyện bình thường.”
“Đây cũng là một cách đốc thúc các ông, các ông nộp càng nhiều tiền chứng tỏ các ông cũng kiếm được nhiều.”
Khuôn mặt của Trình Hải đanh lại.
Trò đùa gì không biết, mỗi tháng triệu tiền bảo kê, triệu trăm tiền vốn, lại còn lấy % doanh thu, vậy mỗi tháng cái quán nhỏ này của ông ta còn kiếm được cái mẹ gì nữa?
“Chị Hoa, cái cửa hàng nhỏ này của tôi vừa khai trương, việc làm ăn vẫn chưa tốt lắm, chị thu như vậy thì hơi cao quá, có thể bớt một chút không?”
Chị Hoa nhìn Trình Hải lạnh lùng: “Ông Trình, tôi nể mặt ông thì ông đừng có mà không biết điều, ông có biết ông mở cửa hàng ở đây, chúng tôi phải chịu giúp ông bao nhiêu tiền quản lý vận hành không? Chúng tôi phải nuôi bao nhiêu người như vậy, chúng tôi không cần ăn cơm sao?”
“Tôi biết, tôi biết, nhưng như vậy thật sự quá nhiều.”
“Ông còn dám ép tôi sao? Cái quán này ông không muốn mở nữa đúng không?”
“Tôi muốn mở, muốn mở.”
“Muốn mở thì ông ngoan ngoãn đi cho tôi.Hôm nay ông nộp luôn cho tôi , triệu tiền vốn đi, còn về % doanh thu tới tháng sau tôi sẽ đi thu đúng hạn.”
Trình Hải cúi đầu, tức đến nỗi cả người run lên nhưng lại không dám nói một câu nào.
“Còn không mau đi đi?”
Trình Hải thở dài một hơi, quay đầu đi về phía quầy.
Mới đi được một nửa, Giang Nghĩa đã giơ tay ra kéo ông ta ngồi xuống bên cạnh mình: “Chú Trình, chúng ta đang ngồi uống rượu vui vẻ, sao tự nhiên chú lại đi rồi? Nào, ngồi đây uống với tôi thêm một ly nữa.”
Khuôn mặt Trình Hải chán nản: “Tôi không uống nữa đâu, tôi còn có việc.”
“Không được, chú nhất định phải uống cùng tôi.”
Giang Nghĩa kéo Trình Hải lại không cho ông ta đi, đương nhiên là Trình Hải biết Giang Nghĩa định làm gì. Ông ta nói nhỏ: “Cậu chủ, chuyện này cậu đừng nhúng tay vào, người phụ nữ đó không dễ dây vào đâu, chúng ta nhẫn nhịn một chút là được, tuyệt đối đừng gây phiền phức.”
Giang Nghĩa cười lạnh.