CHƯƠNG
Giang Nghĩa cười rồi hỏi: “Tôi rất muốn biết, một người phụ nữ tép riu như cô lấy đâu ra cái gan để ra ngoài thu tiền như vậy?”
Chị Hoa cười ha ha: “Nói ra mày sợ đái ra quần mất, tao chính là người phụ nữ của anh Long đầu trọc.”
Anh Long đầu trọc?
Một cái tên rất quen, Giang Nghĩa còn nhớ hôm qua chính tên này đã thu tiền của Tô Nhàn cuối cùng bị anh dạy cho một bài học.
Không ngờ chị Hoa lại là người phụ nữ Long đầu trọc.
Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của Giang Nghĩa, chị Hoa tưởng rằng là anh đang sợ hãi.
“Sao, sợ rồi sao? Đã muộn rồi!”
“Vùng này là địa bàn của Long đầu trọc. Ai dám không nghe lời anh ấy?”
“Còn chị Hoa tao chính là người phụ nữ được anh Long đầu trọc yêu quý nhất, mày dám đánh tao, mày không muốn sống nữa sao?”
Giang Nghĩa lắc đầu xấu hổ: “Thật sao? Cô thật sự là người phụ nữ của Long đầu trọc? Sao tôi lại thấy không đáng tin nhỉ?”
“Mày cứ chờ đấy cho tao, tao sẽ gọi điện cho anh Long đầu trọc.”
Chị Hoa lấy điện thoại ra gọi đi, chỉ sau vài giây điện thoại đã được kết nối, cô ta khóc lóc rằng mình đang bị bắt nạt, muốn Long đầu trọc đứng ra đòi lại công bằng cho cô ta, còn định phá cả cửa hàng này.
Sau khi cúp điện thoại xong, chị Hoa hung dữ nói: “Mày cứ đợi đấy, không tới ba phút nữa người đàn ông của tao sẽ tới g!ết chết mày.”
Nhưng Giang Nghĩa chỉ quan tâm đến việc uống rượu và ăn đồ ăn của mình, không hề cảm thấy sợ hãi.
Trình Hải cuống lên lo lắng.
Ông ta ở thành phố Giang Nam nhiều năm như vậy, Long đầu trọc có thân phận gì ông ta hiểu rõ, hôm nay cửa hàng nhất định là xong rồi, có sống để đi khỏi đây được hay không vẫn là một câu hỏi.
“Cậu chủ, cậu gây ra chuyện lớn rồi.”
“Sao cậu còn ngồi ăn được nữa?”
“Cậu mau chạy đi, cậu là hậu nhân duy nhất còn lại của nhà họ Giang, cậu đừng lo chuyện ở đây nữa.”
Giang Nghĩa chỉ cười mà không nói gì.
Quả nhiên, chưa đầy ba phút sau, một nhóm người đầu trọc hùng hổ đi tới, người nào người nấy cũng đều cởi trần, trên tay cầm tuýp sắt, trông ai cũng rất hung dữ.
Người đi đầu tiên chính là Long đầu trọc.
Hôm qua anh ta bị người khác dạy cho một bài học, lửa giận trong lòng không tìm được nơi nào để trút, không biết kẻ nào có mắt như mù dám động đến người phụ nữ của anh ta?
Ha ha, lần này anh ta nhất định phải g!ết chết thằng không có mắt đó.
Khi anh ta vừa đến cửa cửa hàng, chị Hoa đã lao tới, cọ cọ những nơi mềm nhất trên người vào người Long đầu trọc: “Anh Long đầu trọc, anh nhất định phải làm chủ cho em, chị Hoa em chưa từng bị ai xúc phạm như vậy, anh nhìn đi, anh ta còn hất rượu vào mặt em, hu hu hu…”
Long đầu trọc tức giận: “Thằng khốn nạn nào có mắt như mù? Đến cả người phụ nữ của Long đầu trọc tao mà cũng dám bắt nạt sao? Hôm nay tao nhất định phải rút gân lột da nó.”
Chị Hoa chỉ vào cửa hàng: “Chính là lão Trình này và gã thanh niên kia.”
Long đầu trọc vẫy tay: “Dỡ cái quán này cho tao, kéo hai thằng kia ra trói lại cho tao.”
“Vâng!”