Chương
Lâm Mộng Vân nhìn không được nữa, sốt ruột nói: “Dương Tuấn Thiên, anh đừng có làm loạn! Giang Nghĩa là người mà ba tôi đã đề cử vào đội xe, là người giúp đỡ đội xe chúng ta thắng giải thi đấu liên hợp.”
“Tối nay, giải thi đấu liên hợp đã bắt đầu rồi, anh lại đuổi Giang Nghĩa ra, là muốn đội xe chúng ta thua thảm hại có đúng không?”
Dương Tuấn Thiên vô cùng xem thường: “Cô Lâm à, mong cô đừng đề cao chí khí của người khác mà hủy hoại uy phong của mình, tôi đã chứng kiến kỹ thuật lái xe của Giang Nghĩa, chẳng có bằng ai, so tài với tôi xa cả ngàn dặm.”
“Huống hồ gì bây giờ tôi đã luyện thành thạo tuyệt kỹ bí mật, có thể trợ giúp đội xe giành được chiến thắng trong giải thi đấu liên hiệp, không cần cái loại phế vật này có mặt trong đội xe.”
“Kêu cậu ta cút đi.”
Thái độ kiên quyết, Dương Tuấn Thiên căn bản không có ý để Giang Nghĩa ở lại.
“Dương Tuấn Thiên!”
“Cô Lâm, xin cô tự trọng.” Dương Tuấn Thiên trừng mắt nhìn Lâm Mộng Vân: “Trong đội xe kỷ luật đứng đầu, không thể bởi vì cô thích Giang Nghĩa mà phải làm theo ý cô.”
Lâm Mộng Vân vừa thẹn lại vừa xấu hổ: “Dương Tuấn Thiên anh nói lung tung cái gì đó hả?”
Dương Tuấn Thiên cười cợt: “Cô Lâm, cô cũng đừng có giả vờ nữa, ai mà không biết cô thích Giang Nghĩa chứ. Tôi khuyên cô nên biết thân biết phận đi, Giang Nghĩa đã là người đã có gia đình, cô lại dây dưa với người ta như vậy là không thích hợp đâu?”
“Anh!”
Lâm Mộng Vân đã lớn tới chừng này, chưa có khi nào mà cô ta cảm thấy tức giận như hiện tại.
Muốn phản bác thì lại không biết phải nói như thế nào.
Trong lúc giằng co, Giang Nghĩa đã đặt chìa khóa xe Ferrari trên mui xe, thản nhiên nói: “Muốn tôi rời khỏi đội xe à, ok thôi, chìa khóa ở đây này, tạm biệt.”
Không nói thêm một chữ nào, Giang Nghĩa xoay người rời đi.
“Đại ca à.”
Điền Kê lo lắng muốn chết đi được, vừa định đuổi theo thì Dương Tuấn Thiên liền lên tiếng: “Điền Kê, nếu như cậu dám đuổi theo, vậy thì cậu cũng bị loại khỏi đội xe.”
Điền Kê nghiến răng: “Thay vì làm việc với một tên cặn bã như anh, còn không bằng thoải mái rời đi, ông đây mặc kệ.”
Anh ta cũng đặt chìa khóa lên mui xe rồi chạy chậm đuổi kịp bước chân của Giang Nghĩa.
Trong cùng một ngày, Giang Nghĩa và Điền Kê bị đội xe loại trừ, bây giờ toàn bộ đội xe không có người nào dám đối đầu với Dương Tuấn Thiên.
Dương Tuấn Thiên vui phát điên.
“Hừ, muốn đấu với tao à, bọn mày cũng xứng?”
“Đi lấy chìa khóa lại đây.”
Ngay lập tức có đội viên đi qua lấy hai chìa khóa xe.