“Tôi chắc chắn, hơn nữa Sí Ma ông cũng là tu vi Độ Kiếp cảnh, không có tư cách của tôi, có thể nhìn xuyên thấu vật này được hay không mà ông còn không rõ à”‘ Ngạn Tiên cũng nhíu mày nói.
“Tên nhóc này có hơi kỳ lạ.
Ngạn Tiên, có thể đưa thần thức vào dò xét hay không” Sí Ma nói.
“Hiện giờ đã tới cực hạn, nếu lại xâm nhập dò xét, tên nhóc này có thể cảm nhận được hai chúng ta” Ngạn Tiên nói.
“Vậy sợ cái gì, lẽ nào cậu ta còn có thể có ý kiến hay sao?”
Sí Ma nghỉ ngờ nói.
Ngạn Tiên nhìn chăm chú ông ta một cái, thản nhiên nói: “Ông quên rồi à, ông đã từng nói tôi không thể nào dò xét được tàng bảo địa này”
“Vậy ngược lại không thể tiếp tục rồi.
Nếu không há chẳng phải tôi và ông sẽ mất mặt trước tu sĩ đời sau hay sao?”
Sí Ma nhất thời nghẹn lời.
Đối mặt với loại vãn bối như Tân Trạm, thật ra trong lòng bọn họ có một cảm giác giỏi giang hơn người, vì bọn họ cho là thời kỳ Thượng Cổ mới là thời kỳ đỉnh cao của tu sĩ, đám con cháu đời sau này đều chẳng ra thể thống gì, không đáng nhắc tới.
Nhưng nếu như Tân Trạm làm gì đó, bọn họ phải tự bỏ đi lời nói đầu của mình mà chạy tới quan sát, như vậy sẽ không có phong cách gì cả.
“Có lẽ đang giả vờ tỏ ra huyền bí nguy hiểm thôi, cứ từ từ chờ xem” Sí Ma nói.
Thời gian không ngừng trôi qua, lần này Tân Trạm cũng không gấp gáp.
Dù sao chỉ được chọn một trong mười thứ, bản thân cũng không thể chọn được ra bản nguyên, vậy chỉ bằng bồi dưỡng cho Phệ Thiên Trùng nhiều một chút còn hơn.
Nếu như mượn lần này có thể nuôi dưỡng ra mười vạn Phệ Thiên Trùng, như thế cũng là một thu hoạch lớn rồi.
Điều duy nhất khiến cho Tân Trạm tiếc nuối chính là Phệ Thiên Trùng ba đầu tinh anh của bản thân anh quá to lớn, không hợp thi triển ra ở nơi đây.
Bằng không một miếng nó cắn, rương bảo vật trong này sẽ lập tức thiếu mất một góc, Ngạn Tiên và Sí Ma kia nhất định sẽ phát hiện ra ngay.
Cứ như vậy, Tân Trạm ở bên trong đã được hai ngày.
Chưa tới hai vạn Phệ Thiên Trùng trong tay anh đã sinh sôi nảy nở lên tới con số tám vạn.
Trong không gian màu xám, ánh mắt của Sí Ma và ngạn điên đã đỏ bừng bừng.
Thằng nhóc khốn kiếp này, còn chưa ló mặt ra à?
Thời gian trước một ngày, rốt cuộc Sí Ma không nhịn được nữa, tranh thủ lúc nhắc nhở Tân Trạm, thần thức lại quét một lượt bên trong.
Mà một lần thần thức lướt qua này, suýt chút nữa Sí Ma đã ngã xuống đất.
Tên khốn kiếp này, vậy mà ông ta không biết tên này đã dùng Phệ Thiên Trùng khét tiếng thời Thượng Cổ để gặm từng rương bảo vật một.
Có lẽ không chỉ một lần, bởi vì mỗi chiếc rương bảo vật, Tân Trạm đều sờ qua sờ lại vài lần, hơn nữa vị trí còn ở cùng một chỗ.
“Ngạn Tiên, thằng nhóc này để cho Phệ Thiên Trùng ăn không ngừng, lẽ nào chúng ta không thể ngăn cản cậu ta sao?”
Sí Ma kêu lên.
“Không ngăn cản được” Sắc mặt Ngạn Tiên cũng rất khó coi.
Lá gan của tên nhóc Tân Trạm này thật sự to bằng trời.
Giở trò trước mặt hai tiên tôn ma tôn, âm thầm cho đám trùng ăn vật liệu của rương bảo vật.
Ông ta đã sống nhiều năm như vậy rồi, cho tới bây giờ còn chưa từng thấy có kẻ nào dám làm như vậy.
“Tôi cho cậu ta thời gian ba ngày, trạng thái của chúng ta trong không gian này ông cũng rất rõ ràng, có quy tắc hạn chế.
Tên này là người chiến thắng, không thể nào tùy ý để chúng ta chỉ phối”