Một tiếng nói đầy ngạc nhiên vang lên, Diệp Thành thấy Tân Trạm đứng trước cửa thì cũng rất ngạc nhiên.
Vừa nãy người trong tộc kia chỉ bảo với anh ta là có một người bạn đến tìm, anh ta còn chưa nghĩ ra là ai, không ngờ lại là Tân Trạm.
“Chắc đại ca không ngờ nhỉ, tôi đến Bắc Vực thăm anh đây: Tân Trạm cũng nở nụ cười.
“Đúng là không ngờ thật, tôi còn tưởng cậu đang ở ngũ hoàng triều đấy”
Diệp Thành cười cười, anh ta võ vai Tân Trạm.
“Phân Thần cảnh thất phẩm, tu vi của thằng nhóc cậu không tồi đâu”
“Anh cũng không tồi, Phân Thần cảnh lục phẩm rồi”
Tân Trạm cũng hơi bất ngờ, không ngờ sau khi Diệp Thành nhận tổ tiên xong, tu vi lại lên nhanh như vậy.
Phải biết rằng trước đây anh ta mới chỉ là tu sĩ cảnh xuất khiếu thôi Tu vi của anh tăng nhanh là vì anh liên tục gặp được cơ hội bất ngờ, nhưng xem ra Diệp Thành cũng không hề rảnh rỗi.
“Tứ Trưởng Lão, hôm nay anh em tôi gặp lại, liệu có thể ra ngoài một chút không?” Diệp Thành tâm sự với Tân Trạm vài câu, sau đó anh ta quay lại nói với ông lão tóc bạc kia.
“Diệp Thành, nếu đã là bạn của cậu, lại còn là khách quý của nhà họ Diệp thì cậu cứ tiếp đãi người ta ngay trong dinh thự đi, trách cho đạo hữu nói nhà họ Diệp chúng ta không lẽ phép” Tứ Trưởng Lão mỉm cười nói.
“Cũng được ạ”
Diệp Thành nở một nụ cười gượng gạo, gật đầu một cách khó khăn.
Vừa vào nhà tổ nhà họ Diệp, đám người Tứ Trưởng Lão đã kiếm cớ bỏ đi.
Cửa lớn lại đóng lại lần nữa, phát ra một tiếng “Sầm” nặng nề.
“Diệp Thành, anh bị làm sao thế?”
Nghe tiếng anh hỏi, vẻ mặt Diệp Thành rõ ràng hơi chần chừ một chút, Tân Trạm cũng bắt kịp ít biểu hiện kì lạ của anh †a.
“Không có gì đâu, chỉ là gần đây tôi tu luyện nhiều quá nên tinh thần hơi mệt mỏi thôi”
Diệp Thành cười, day day chỗ giữa hai đầu lông mày.
“Lúc trước không nghe thấy truyền âm của cậu là vì tôi đang bế quan.
Ôi, chắc cậu không biết người nhà họ Diệp cực khổ thế nào đâu, đặc biệt là tôi lại được ông nội lựa chọn làm người thừa kế thì lại càng phải cố gắng hơn những người khác”
“Tình hình của ông nội anh sao rồi? Trên đường đến đây tôi có nghe nói sức khỏe của ông cụ Diệp hơi kém?” Tân Trạm hỏi.
“Không, sức khỏe ông còn tốt lắm, đợt trước là do tuổi cao với lại vết thương cũ tái phát thôi, đã chữa hết rồi” Diệp Thành cười nói.
“Diệp công tử, hai vị này là thị vệ của ngài sao?”
Cung Doãn đang đi bên cạnh chỉ chỉ hai người đàn ông mặc áo giáp sắt đi sau Diệp Thành, cất tiếng hỏi.
“Ừ, thân phận của tôi là người thừa kế, dù sao cũng cần phải được bảo vệ.
Hơn nữa hai mươi mấy năm trước cũng từng xảy ra vài chuyện nên ông nội tôi mới sắp xếp hai anh em họ đến bảo vệ sự an toàn của tôi”
Diệp Thành gật đầu nói: “Không cần để ý đến hai người họ đâu.
Đúng rồi, người anh em đây là?”
“Tôi là người hầu của Tân công tử, Cung Doãn, hân hạnh được gặp Diệp công tử.” Cung Doãn nói.
Diệp Thành cũng không nghỉ ngờ gì hết, dù sao Tân Trạm cũng là hoàng tử của Tân Hoàng, có một người hầu mạnh mế đi cùng cũng bình thường.
“Em hai, đi hết hành lang này là đến chỗ ở của tôi rồi.
Giờ cũng không còn sớm, lát nữa tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc chào mừng cậu.
Cậu cứ ở lại đây một đêm, ngày mai hãng đi tìm Tô Uyên”
Diệp Thành cười cười chỉ ra đằng trước, nói: “Đừng có trách tôi không thèm giữ cậu nhé, thằng nhóc cậu đến Bắc Vực chắc chắn không phải là để tìm tôi”
“Được”