Tứ Trưởng Lão mang theo vài gã tu sĩ, nghênh ngang xông vào từ bốn phía của đại điện.
Khí tức của mỗi người trong số đó đều cao ngút trời, hiển nhiên tất cả đám người đó đều là cường giả Hợp Thể cảnh.
“Bác tư, ông hạ độc vào đồ ăn rồi lại phái người vây chỗ này lại, ông nói dối tôi ngay từ đầu phải không?” Diệp Thành vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Anh ta đã làm theo lời ông ta, nhưng ông ta lại nói không giữ lời.
“Cháu trai Diệp Thành à, tại cậu quá ngây thơ thôi.
Trên đời này làm gì có ai lại đi tin kẻ địch của mình” Tứ Trưởng Lão cười gẵn.
“Tân Trạm, tôi xin lỗi cậu, tôi sẽ cản bọn họ lại, cậu đi mau lên!”
Trong đôi mắt Diệp Thành là sự hối hận.
Hai mắt anh ta đỏ lên, cực kì đau đớn.
Anh ta đã hại Tân Trạm rồi.
Nếu như anh ta không ngây thơ như thế, lúc ở ngoài cửa kịp nhắc nhở Tân Trạm thì Tân Trạm cũng sẽ không gặp nguy hiểm như bây giờ.
Bây giờ bị mười mấy người Hợp Thể cảnh vây quanh, ngoài kia còn có một đám người hầu nhà họ Diệp nhìn chăm chăm, lại còn có cả trận pháp bảo vệ dinh thự nữa, Tân Trạm muốn chạy thoát khỏi đây là rất khó.
Tuy anh ta cảm thấy rất tuyệt vọng, nhưng Diệp Thành vẫn nghiến răng xông lên.
Một bức tượng thần xuất hiện sau lưng anh ta, bức tượng thần màu tím tỏa ra ánh sáng, đánh ra từng đợt từng đợt ánh sáng rực rỡ về phía đám người Tứ Trưởng Lão.
Dù anh ta có chết cũng phải cố gắng ngăn cản bọn họ để Tân Trạm tranh thủ chạy trốn.
“Diệp Thành, chỉ có ít trò mèo ấy mà cũng dám ra tay với bọn tôi sao”
Một gã tu sĩ trung niên đứng cạnh Tứ Trưởng Lão cười lạnh nói.
Chưa cần Tứ Trưởng Lão ra tay, gã ta đưa tay đánh ra một luồng linh khí khủng khiếp.
Sức mạnh của luồng linh khí đó tràn ra như gió lốc cuộn lên.
Những luồng sáng tượng thần đánh ra bị luồng linh khí đó đánh bay, khóe miệng Diệp Thành cũng chảy máu, bóng tượng thần đằng sau chập chờn mờ đi, gần như biến mất.
Nhưng Diệp Thành không lùi về sau mà anh ta vẫn lao lên, không quan tâm đến vết thương.
Trong tay anh ta nắm chặt một món bảo vật.
Âm!
Một quả chuông khổng lồ trong suốt từ trên trời ập xuống, nhốt tất cả mọi người vào trong đó.
“Thằng nhãi ranh, không ngờ cậu vẫn còn có loại bảo vật như thế này, thế mà trước đó không ai kiểm tra ra”
Khuôn mặt Tứ Trưởng Lão trở nên u ám, ông ta không ngờ Diệp Thành lại xảo quyệt như thế.
Ông ta đánh ra một luồng linh khí đánh vào màn ánh sáng trên cái chuông nhưng lại không thể đánh nát nó được.
“Tân Trạm, chạy mau”
Diệp Thành lau vết máu bên khóe miệng, quay người lại chuẩn bị dắt Tân Trạm chạy trốn.
Nhưng lúc quay về chỗ cái bàn, vừa nhìn hình ảnh trước mắt tí nữa thì Diệp Thành phun ra một búng máu.
Tân Trạm lúc nãy vẫn còn đứng, dáng vẻ chuẩn bị sẵn sàng.
Bây giờ thì ngược lại, hiên ngang ngồi trên ghế, một tay cầm bầu rượu một tay sờ ly rượu, nhìn cái vẻ bình chân như vại này, ai mà không biết thì còn nghĩ anh đang dự tiệc đấy.
“Thằng nhóc thối này, cậu điên rồi” Diệp Thành gào lên giận dữ.
Anh ta ở đằng trước thì liều sống liều chết, Tân Trạm ở đẳng sau không thấy lo lắng một tí nào sao?
Năm người Hợp Thể cảnh đứng trước mặt mà anh nhìn cứ như nhìn mấy con kiến.
Ai không biết còn tưởng anh mới là Hợp Thể cảnh còn bọn họ là Phân Thần cảnh đó..