Rơi đến trước mặt ông lão, lần này Tân Trạm trực tiếp mở Thiên Minh Nhãn và mắt thần ở giữa ấn đường ra, cẩn thận ghi nhớ những chỉ tiết đặc trưng của ông lão này.
Tân Tram mơ hồ cảm thấy viêc phá bỏ giới han cấm đối với ông lão cổ quái kia không đơn giản như việc đột phá lên tầng đỉnh, giành được ngọc giản truyền thừa của nhà họ Tăng.
Bí mật trong truyện này có khả năng là liên quan đến những ông lão áo trăng này.
Nhưng vẫn như vậy, ông lão ở tầng thứ ba cũng không để lại bất cứ thứ gì.
Tân Trạm không hề nản lòng, đợi khi cơ thể của ông lão tiêu tan hết, anh sẽ dễ dàng vượt qua thử thách tiếp theo, đi đến tầng sau.
Ngay khi Tân Trạm đang bình thản đi lên tầng tiếp theo thì đột nhiên phía bên ngoài Bảo Tháp, những người theo dõi vang lên từng trận kinh hô ồn ào.
Những tu sĩ đứng bên ngoài Bảo Tháp không phải là không biết những gì xảy ra bên trong.
Trên thực tế, tháp truyền thừa này có trưởng lão của gia tộc đang theo dõi tình hình của những người bên trong tháp, cho nên mọi người ở bên ngoài tháp vẫn có thể biết được một vài tình huống bên trong.
Chẳng hạn như Bạch Thăng Tuyết một thân quần áo trắng, Sử Thi Vũ vô cùng nổi bật, dưới ánh mắt của những người theo dõi, không ngừng xuất hiện phía trên tháp cao, tốc độ vô cùng nhanh.
Mà mỗi lần xuất hiện đều xếp hạng nhất, hơn các tu sĩ khác ít nhất là hai tâng.
Sự chênh lệch về thực lực, quả thực giống như là áp lực vô hình.
Điều này khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc.
“Cậu Sử không hổ là ngường đứng thứ ba trong bảng anh hùng của Bắc Vực, nhanh như vậy đã vào đến tầng thứ năm rồi, trước đây quả là chưa từng nghe đến.
Cậu ta vừa ra tay đã đánh rớt những tu sĩ khác vào bụi rậm rồi” Có tu sĩ không kìm chế mà tán thưởng vài câu.
“Xem ra phần thưởng chí bảo của nhà họ Tăng, người giành được không ai khác chính là cậu Sử đây, những người khác chỉ là làm nền thôi”
“Nghe nói không phải còn có Tô thánh nữ nữa sao, có vị đạo hữu nào biết cô ấy bây giờ đang ở đâu không?”
“Các vị đạo hữu, trong Bảo Tháp này, chỉ khi các tu sĩ vượt qua các tầng thì mới có thể thấy được khí tức và hình dáng của họ.
Lúc trước tôi đã nhìn thấy Tô thánh nữ ở tầng năm.
Dĩ nhiên cũng là người thứ hai đến được tầng đó”
Ở trong Mạc Thành danh tiếng của Tô Uyên không hề thua kém Sử Thi Vũ, có rất nhiều nam tu mến mộ cô ấy, đối xử với cô ấy vô cùng ân cần, thân thiết.
“Đúng rồi, nam tu vừa rồi thân thiết với cô ấy, hình như là đạo lữ của thánh nữ, có ai để ý thấy không?” Lúc này có người nói.
“Ha ha, không nhắc tới người đó cũng không sao” Nghe Vậy, có người cười lạnh nói.
“Sao vậy, biểu hiện của người đó rất kém cỏi sao?”
Những hành động thân mật của Tân Trạm và Tô Uyên vừa rồi không phải là không ai thấy, thậm chí có không ít nam tu cảm thấy đáy lòng vỡ tan, vô cùng đau đớn.Tên miền mới của bên mình là Truyen.one.
Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Nhưng Tô Uyên luôn nói mình không có đạo lữ, mọi người cũng đoán ra, đó là Tân Trạm chạy tới là có ý muốn thăm hỏi cô ấy.
Có không ít người quan tâm Tô Uyên đang âm thầm quan sát Tân Trạm, thầm so sánh mình với anh.
“Đâu chỉ là kém cỏi chứ, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy ai phá cảnh chậm như vậy”
Người đó hừ một tiếng, vẻ mặt lộ vẻ khinh thường.
Bỗng nhiên mắt anh ta sáng ngời, chỉ vào một tầng ở phía xa của báo tháp nói: “Này, mọi người nhìn kìa, không phải là thằng nhóc này xuất hiện rồi hay sao?”
Không ít tu sĩ vừa nghe thấy vậy, lập tức ngước mắt lên nhìn, tất cả đều khó có thể tin nổi.
Lúc này, bóng dáng của Tân Trạm xuất hiện trên cầu thang tầng bốn.
Trời ạ! Tô Uyên đã vào tầng năm từ lâu rồi, có thể sẽ phá cảnh xong ngay lập tức, mà đạo hữu của thánh nữ sao lại chậm như vậy?
Những tu sĩ khác vào được cũng nhăn mày, âm thầm lắc đầu..