“Vậy anh nhất quyết phải càn rỡ giết người ở Cực Hàn Băng Cung của tôi ư, anh có kiêng dè gì Băng Cung của tôi không?” Cực Hàn Cung chủ cũng lạnh lùng nói.
“Gia chủ Sử, tôi nhắc nhở anh, ở đây là địa bàn của tôi, Tân Trạm phải sống hay phải chết, không phải do anh định đoạt”
“Côt Gia chủ Sử tức không chịu nổi, trong mắt ông ta, Tân Trạm chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ bé tiện tay cũng bị bóp chết thôi, nhưng Cực Hàn Cung chủ ở đây, chỉ cần đối phương quyết tâm ngăn cản, bản thân ông ta không giết được Tân Trạm.
“Anh cả” Trưởng lão Sử cũng bay tới, lắc đầu với ông ta.
“Được, Cung chủ Mục, tôi sẽ chờ kết quả của cung chủ, hơn nữa hy vọng lựa chọn cuối cùng của cung chủ, không phải là phá hủy tình cảm qua lại mấy trăm năm nay của nhà họ Sử tôi và Cực Hàn Băng Cung”
Gia chủ Sử lạnh lùng liếc nhìn Tân Trạm trong cung điện rạn nứt phía sau, ông ta hất tay lên, hư ảnh thần hồn của ông †a trực tiếp tan biến.
Ông ta cũng biết, có Cực Hàn Cung chủ ở đây thì đừng nói là hư ảnh, cho dù bản thân ông ta có đích thân đến, cũng chưa chắc có thể giết được Tân Trạm, ở lại đây cũng vô dụng.
Chẳng qua là chuyện này khá phiền phức đối với Cực Hàn Cung, bọn họ cần nhà họ Sử, nên chuyện này nhất định phải dựa theo yêu cầu của ông ta mà làm.
Tân Trạm phải chết.
“Cung chủ, xin người hãy cứu lấy Thánh nữ Tô”
Gia chủ Sử tan biến rồi, lúc này Xuân Hoa, Thu Nguyệt mới bay lên, Tô Uyên nằm trong lòng họ vẫn ngủ say, nhưng lại khiến cho hai người đứng ngồi không yên, nước mắt lăn dài.
Bọn họ mặc dù trên danh nghĩa chỉ là người hầu của Tô Uyên, nhưng Tô Uyên luôn đối xử với họ như tỷ muội ruột, ở bên nhau lâu dài khiến cho hai người cũng đối xử với Tô Uyên như tỷ muội.
“Lực của Băng phách hao tổn quá mức, Tân Trạm đã sớm dùng Chí Hỏa phong bế kinh mạch nội tạng”
Cực Hàn Cung chủ dò xét tình hình cơ thể Tô Uyên một chút, phát hiện cũng không có gì đáng ngại, thở phào nhẹ nhõm.
Bà ấy lấy ra mấy viên tiên đan đặc chế, đưa cho Xuân Hoa, Thu Nguyệt, bảo bọn họ cho Tô Uyên nuốt vào.
“Cung chủ đại nhân, thực ra chuyện này, không trách anh Tân được, là do Sử Thi Vũ quá đáng..” Xuân Hoa chứng kiến toàn bộ câu chuyện, cô ấy cắn môi dưới, mặc dù sợ Cung chủ trách cứ, nhưng vẫn không nhịn được, mở miệng nói.
“Chuyện này lát nữa sẽ bàn lại sau, Thu Nguyệt đưa Tô Uyên về cung điện đi, còn cô đi theo tôi.
Cực Hàn Cung chủ gật gật đầu, sau đó lại nhìn về phía đám người trưởng lão chấp sự.
Cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Tân Trạm.
“Cơ thể cậu sao rồi?”
Cực Hàn Cung chủ bay vút tới, một luồng linh khí mát mà không lạnh chui vào cơ thể Tân Trạm.
“Vẫn ổn, chưa chết được”
Tân Trạm nhổ ra một ngụm trọc khí, nhếch miệng cười.
Mặc dù cuối cùng anh đã đỡ được đòn đánh ấy từ Gia chủ Sử, nhưng cũng bị thương không hề nhẹ, tuy nhiên nhờ có luồng linh khí của Cực Hàn Cung chủ điều trị cho, thương tích cũng đã đỡ không ít.
Tân Trạm từ dưới đất đứng dậy, phủi phủi bụi trên người.
“Vậy thì đi theo tôi tới đây đi” Cực Hàn Cung chủ gật gật đầu, cũng không nói nhiều lời.
Mọi người đồng thời bay lên, theo sau lưng Cực Hàn Cung chủ, đi đến đại điện nghị sự trong cung.
Sắc mặt Trưởng lão Sử u ám, thỉnh thoảng lạnh lùng nhìn về phía Tân Trạm.
Cho dù anh cả không giết Tân Trạm, mình cũng nhất định phải khiến Cung chủ trừng trị Tân Trạm theo pháp luật.
Ánh mắt Tân Trạm thì lại rất bình tĩnh, không có vì chuyện giết chết Sử Thi Vũ mà cảm thấy hoảng sợ.
Mọi người đến đại điện, Cực Hàn Cung chủ “việc nên làm thì phải làm”, ngồi ở vị trí Cung chủ.
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, các người đều nói hết đi”.