Ở kinh thành lúc này Thu Hạ cùng Thu Mai ngồi trên xe ngựa đi vào hoàng cung.
Xe ngựa dừng lại trước cửa hoàng cung Thu Mai đi xuống trước, nhìn trước mặt nàng là Thanh Long cải trang thành Đông Phương Huyền Phong đang từ trên xe ngựa xuống còn Chu Tước cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa đã xuống ngựa đang đi về hướng các nàng.
Còn Thanh Long xuống xe ngựa sau đó đi về phía Thu Hạ cùng Thu Mai vẻ mặt lạnh lẽo.
Hắn đi đến bên cạnh xe ngựa đưa tay muốn đỡ Thu Hạ đang muốn xuống xe.
Thu Hạ nhìn bàn tay xuất hiện trước mặt mỉm cười nhẹ nhàng đưa tay đặt lên tay Thanh Long xuống xe ngựa.
Mà cách bốn người Thanh Long, Chu Tước, Thu Hạ và Thu Mai không xa một ánh mắt ghen tị nhìn vào khung cảnh ấy, cảnh Thanh Long đỡ Thu Hạ xuống xe ngựa, nàng ta nhìn đến là Đông Phương Huyền Phong đỡ Tư Đồ Thiên Tuyết xuống xe ngựa, hai tay nàng không tự giác nắm chặt vào làm cho móng tay đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu.
Nàng Lộ Nhan cháu gái bên nhà mẹ của Hoàng hậu nương nương vì sắc đẹp khuynh đảo tài giỏi nên nàng được Hoàng hậu chú ý, may mắn được vào cung một lần.
Nàng nhớ lúc đó là nàng lần đầu được nhìn đến Minh Vương Đông Phương Huyền Phong.
Từ lần ấy hình dáng Minh Vương đã in vào trong lòng của nàng chính vì thế mà nàng vì ưu thế là dung nhan xuất sắc cho nên nàng càng chăm chút bảo dưỡng hơn, học giỏi cầm kỳ thư họa để có ngày gặp lại Minh vương được xứng để đứng bên cạnh người.
Nhưng nào ngờ đâu nàng được Hoàng hậu đón vào kinh thành thế mà nghe được tin Minh vương đã có vị hôn thê còn vô cùng sủng ái vị hôn thê này nàng không tin vậy mà hôm nay lại để cho nàng tận mắt chứng kiến khung cảnh như vậy nàng thật không cam tâm.
Sẽ có ngày nàng làm cho Minh Vương chú ý đến mình.
" Tiểu thư chúng ta mau tiến cung gặp Hoàng hậu thôi " nha hoàn đứng bên cạnh nhìn tiểu thư xuống xe ngựa mà không nhúc nhích ánh mắt nhìn đằng trước, nàng quay đầu nhìn theo thì chỉ nhìn đến mấy cung nữ thái giám đang đi qua lại cùng mới mấy lính canh không còn ai khác.
" Hỉ Tước đi thôi " Lộ Nhan thu hồi tầm mắt hướng cung nữ đang hướng tới nàng đi qua lên tiếng kêu nha hoàn thân cận Hỉ Tước hướng cung nữ đang đi đến.
Mấy người Tư Đồ Thiên Tuyết cùng Đông Phương Huyền Phong chia nhau ra tìm.
Thạch thất này nhìn thoáng qua có chút nhỏ hẹp, Tư Đồ Thiên Tuyết đứng lại tinh tế đánh giá lại lần nữa, tuy rằng nơi đây rất là thần bí, nhưng nếu chỉ có một gian thạch thất này vậy thì có vẻ quá khoa trương rồi.
Lúc nàng đến đây, nghe nói bên trong di tích này có cất dấu bảo vật của cực kì quý giá của Vương triều cổ đại.
Chỉ là gian thạch thất nằm ngay dưới đại điện trung tâm của di tích thượng cổ, hơn nữa lại thiết kế thần bí như vậy, như vậy cũng đủ để nhìn ra gian thạch thất này tất nhiên chính là nơi trọng yếu nhất của toàn bộ di tích.
Cơ quan lần này cũng không khó tím như cơ quan bên ngoài mật đạo kia, không bao lâu sau Tư Đồ Thiên Tuyết cùng Đông Phương Huyền Phong liền tìm thấy một phiến đá nhỏ nhô lên để mở ra cơ quan ở dưới góc tường, sau đó Đông Phương Huyền Phong lấy tay ấn mạnh lên phiến đá, cửa đá cũng cũng lập tức lên tiếng trả lời mà mở ra.
Nhưng mà ngay trong nháy mắt khi cánh cửa vừa mới mở ra, ngàn vạn ngân châm rậm rạp liền từ bên trong gào thét b ắn ra, ngân châm tản ra ánh sáng tử sắc, lực sát thương của nó quả thực không thể coi thường.
Đông Phương Huyền Phong lập tức dùng ngoại bào hung hăng vung về phía trước, độc châm đang bay về phía Tư Đồ Thiên Tuyết tất cả đều bị đánh qua một bên, còn Tư Đồ Thiên Tuyết thấy Đông Phương Huyền Phong chỉ chú ý bên nàng mà không chú ý trước mặt hắn cũng có mấy chục ngân châm đang lao tới nàng giơ tay nội lực theo đó lao ra mấy chục ngân châm theo đó vỡ vụng rơi xuống đất, mà bốn người Bạch Hổ, Đông Nghi, Huyền Vũ, Xuân Lan tự nhiên cũng không phải người thường, thận trọng né tránh, cuối cùng cũng không bị độc châm gây thương tích.
Đến khi ngân châm không còn b ắn ra, Đông Nghi mới rút một cây ngân châm cắm trên mặt đất lên đưa đến trước mặt tiểu thư, Tư Đồ Thiên Tuyết nhận lấy cây ngân châm xem xét, chỉ thấy cây châm kia không chỉ tản ra một luồng sáng màu tím, mà trong ánh tím lại lóe lên nhiều điểm lục sắc, con ngươi Tư Đồ Thiên Tuyết lóe lên một đạo quang mang, đây là...!Lạc ngân chi độc!
Lạc ngân chi độc sớm đã tuyệt tích trên thế gian, bất quá đối với di tích thượng cổ đã tồn tại hàng trăm ngàn năm trước, loại độc này đương nhiên là không thể nói chơi.
Sau khi ngân châm bay ra, cửa đá tự nhiên cũng mở ra.
Đông Phương Huyền Phong nhìn vào bên trong cửa đá, sau đó cầm một cục đá lên ném vào bên trong không thấy có gì nguy hiểm, như vậy mới kéo Tư Đồ Thiên Tuyết tiếp tục đi vào sau cửa đá, bốn người Bạch Hổ, Đông Nghi cũng theo sát phía sau.
Đi một hồi lâu, rốt cục cũng bước vào cấm địa.
Không biết là ai trong mấy người đã chạm phải cơ quan khởi động ám khí, nhất thời cung tiễn từ bốn phương tám hướng b ắn ra, đem tất cả mọi người vây lại.
Con ngươi Đông Phương Huyền Phong lạnh lùng, trên người nội lực tràn ra làm cho cung tiễn vỡ nát.
Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn cung tiễn trong mắt hiện lên một tia hứng thú với người đã phát minh ra những cơ quan này.
Bốn người Bạch Hổ, Huyền Vũ, Đông Nghi cùng Xuân Lan dựa lưng vào nhau đánh bay cung tiễn ra ngoài, nhưng vì cung tiễn rất dày đặc, cho nên không thể tránh khỏi một ít cũng tiễn lọt qua vòng vây mà cắm thẳng vào cơ thể bốn người.
Đông Phương Huyền cùng Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn đến cung tiễn còn không ngừng nhìn qua bốn người Bạch Hổ Đông Nghi thấy bốn người bọn họ trên người vết thương quanh thân hai người sát khí nỗi lên giống như tu la, sát thần từ địa ngục đi ra.
Hai cổ nội lực từ hai người bay ra làm cho tất cả cung tiễn đang bay ra lập tức biến thành bột phấn.
Sau đó liền không có một cung tiễn nào xuất hiện nữa.
Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết đồng thời nhíu nhíu mày, di tích thượng cổ này quả nhiên bất phàm.
Nếu như lúc này bọn họ chỉ là người bình thường, lại không có nội lực, võ công thâm hậu, bị cung tiễn tập kích như vậy chỉ sợ sẽ bị vạn tiễn xuyên tim mà chết..