Bên trong Minh vương phủ.
Đông Phương Huyền Phong đang ngồi trên ghế ở thư phòng hắn không biết tại sao chỉ nhìn thấy Tư Đồ Thiên Tuyết mới ba lần đã khắc sâu vào lòng hắn như vậy, nhất là buổi yến hội tối ngày hôm nay lúc nhìn thấy nàng bước từng bước đi tới bàn để viết thơ, trên người chỉ mặc một bộ lam y với họa tiết đơn giản lại không mất đi sự thanh nhã cao quý mà xa cách từ trên người nàng tỏa ra.
Hắn biết trên người của nàng có bí mật mà cả phủ thừa tướng cũng không biết.
Ở xa xa có hai bóng người đang đứng nhìn qua cửa sổ nhìn vào người đang ngồi trong thư phòng.
" Huyền Vũ ngươi nói xem chủ tử đang nghĩ gì? " từ lúc về phủ đến giờ chủ tử đã ngồi như vậy một canh giờ rồi.
" Sao ta biết được ngươi muốn biết thì tự đi hỏi chủ tử ấy " hắn đâu phải con giun trong lòng chủ tử đâu mà biết chủ tử nghĩ gì.
Nói xong hai người bọn hắn vẫn quay đầu lại nhìn chủ tử đang ngồi yên trên chiếc ghế trong thư phòng biến mất rồi không thấy nữa.
Tại lúc này phủ thừa tướng thanh uyển viện.
Từ lúc trên buổi yến hội nhìn thấy Tư Đồ Thiên Tuyết viết được bài thơ ấy còn được Trần quốc công người được mọi người biết đến là một người mê thơ khen ngợi làm cho lòng nàng nghẹn một cục mà không có chỗ để phát tit, cho nên khi về đến phủ viện của mình nàng ta lập tức hất tất cả mọi thứ trên bàn trong phòng của mình với khuôn mặt giận dữ làm cho các nô tì bên cạnh sợ hãi không dám lên tiếng.
Ngay lúc Tần Yên Nhi bước vào thấy con gái của mình như vậy thì ngăn cản " Thanh Thanh con không nên như vậy con đập đồ vỡ chuyện này mà truyền đến tai tổ mẫu con thì không tốt ".
Sau khi khuyên bảo Tư Đồ Thanh Thanh một câu thì nghiên người về phía Tử Tô nha hoàn thân cận của mình nói " Tử Tô ngươi cho người dọn dẹp sạch sẽ đi cẩn thận một chút đừng cho người hầu nào nói chuyện hôm nay ra ngoài ".
" Vâng phu nhân " Tử Tô nói vâng một tiếng xong xoay người đi ra ngoài phân phó nha hoàn bà tử dọn dẹp xong thì đứng ngoài cửa canh chừng.
Tư Đồ Thanh Thanh nghe vậy thì không còn đập đồ nữa mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
" Con cần gì phải tức giận như vậy kế hoạch hôm nay của chúng ta không thành thì lên kế hoạch khác ".
" Nương người nói xem trong ba năm tư Đồ Thiên Tuyết ngoài thơ ra thì còn biết thứ khác không ".
" Thanh Thanh con yên tâm đi nó chắc chỉ học giỏi thơ ra thì mấy thứ khác tuy biết nhưng chắc chắn sẽ không tin thông ".
Hai người nói chuyện với nhau thêm một lúc nữa thì Tần Yên Nhi trở lại viện của mình.
Lam tuyết viện.
Thu Mai chạy từ bên ngoài vào phòng ngủ của Tư Đồ Thiên Tuyết trên mặt vui vẻ Xuân Lan thấy thế thì hỏi " Thu Mai sao muội vui vẻ vậy ".
" Xuân Lan tỷ không biết đâu lúc nãy muội đi ngang qua thanh uyển viện nghe được tiếng đồ vật vỡ nên muội dùng khinh công bay lên cành cây thì thấy Tư Đồ Thanh Thanh đang tức giận đập vỡ đồ trong phòng ".
" Thật sao " Thu Hạ hỏi lại vì theo như tư liệu điều tra Tư Đồ Thanh Thanh luôn tỏ ra thục nữ dịu dàng rất ít khi tức giận mà đập đồ vì nếu không may lão phu nhân biết được thì hình tượng của nàng ta sẽ kém đi.
" Thật, như mà chỉ một lúc sau thì Tần Yên Nhi bà ta đi đến thấy vậy liền khuyên bảo và cảnh cáo mọi người có mặt ở đó không ai được nói ra ngoài ".
Khi các nàng đang nói chuyện vui vẻ thì cảm nhận được không khí xung quanh đang thay đổi, nhiệt độ trong phòng đang giảm dần thì ngay lập tức quay đầu về phía tiểu thư.
Thì thấy trên người tiểu thư hàn khí bao quanh mái tóc đem mượt đang dần chuyển sang màu trắng.
Thách thá????h tìm được { T r????mtr????yệ????﹒V???? }
Đông Nghi thấy vậy liền lo lắng " Tiểu thư hàn độc trên người của người tái phát ".
" Ừm, các em đi ra ngoài hết đi " nàng không muốn ai chứng kiến hết.
" Không bọn em không đi ".
Nàng chịu đựng cơn lạnh trong người đứng dậy đi đến bên giường nhất từng bước đi nặng nề.
" Đông Nghi, đưa mọi người ra ngoài ta không nói lại lần thứ ba " nói xong câu đó nàng đã đi đến được bên giường.
Đông Nghi các nàng cũng đi ra ngoài đóng cửa lại vì các nàng không giúp được tiểu thư cũng giống như ba năm trước vậy lão gia chủ cùng các vị trưởng lão phải hợp sức lại thì mới khống chế được hàn độc.
Đây là lần thứ hai hàn độc tái phát.
Ngay tại lúc cửa đóng lại Tư Đồ Thiên Tuyết nàng không chịu được nữa ngã xuống đất thì rơi vào một vòng tay ấm áp rất giống như ba năm trước thời điểm nàng ngất cũng rơi vào một vòng tay ấm áp ấy.
Đông Phương Huyền Phong mới từ trong Minh vương phủ đến đây thì thấy mái tóc màu đen của nàng đang biến thành màu trắng trên người hàn khí bao quanh hắn rất muốn phi thân vào như có quá nhiều người, cho nên ngay thời điểm cửa vừa đóng lại thấy nàng ngã xuống liền đi vào đỡ nàng.
Trên người của nàng rất lạnh còn lạnh hơn băng hắn nhíu mày bế nàng lên giường vận nội lực truyền vào người nàng.
Sau canh giờ cuối cùng hàn khí xung quanh nàng cũng biến mất nàng cũng ngất đi, hắn đặt nàng nàng trên giường đắp chăn lại.
Ngồi bên giường nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng lòng hắn rất đau, nỗi đau từ rất lâu rồi hắn chưa cảm nhận được.
Nếu để cho Đông Phương Huyền Phong hắn tìm được người hạ hàn độc cho nàng thì người đó chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, sống không bằng chết.
Hắn giơ tay sờ lên mặt của nàng một lúc rồi đứng dậy đi đến bên cửa sổ dùng khinh công biến mất trong bóng tối..