Trong viện lúc này chỉ còn lại lão phu nhân và Tư Đồ Hạo.
Ông lên tiếng hỏi " Mẫu thân người biết chuyện Thành vương và Thanh Thanh đã chuyền vào trong cung rồi không ".
" Mẫu thân biết con cũng khá phải lén đồng ý sao nếu không mẫu thân cũng sẽ không để Thanh Thanh hay đi gặp Thành vương để mọi người đều biết ".
" Chúng ta đầu nhập vào Thành vương là đúng bây giờ trong triều đình những quan viên đi theo Thành vương nhiều hơn cả Lăng vương ".
" Mẫu thân biết, con đi đường dài về cũng mệt rồi về viện nghỉ ngơi đi ".
" Vâng mẫu thân " Tư Đồ Hạo nói xong thì lui ra ngoài đi về tần yên viện.
Tư Đồ Thiên Tuyết về viện ngồi xuống bốn người Xuân Lan các nàng đều đứng bên cạnh.
" Tiểu thư người thấy thừa tướng muốn nói gì với lão phu nhân " Xuân Lan lên tiếng hỏi.
Nàng nghe Xuân Lan hỏi vậy thì nghiên đầu nhìn ra vườn hoa cười một tiếng.
Đông Nghi đứng bên cạnh nghe Xuân Lan hỏi vậy thì trả lời " Xuân Lan việc này tỷ còn phải hỏi tiểu thư nữa hay sao đương nhiên là nói về Tư Đồ Thanh Thanh và Thành vương rồi ".
" Xuân Lan tỷ cho rằng lão phu nhân không biết về việc của Thành vương và Tư Đồ Thanh Thanh sao " Thu Hạ lên tiếng.
" Như vậy là lão phu nhân ngầm cho phép Tư Đồ Thanh Thanh và Thành vương qua lại ".
" Không chỉ lão phu nhân mà lão gia cũng vậy ".
Thu Mai đứng một bên cũng lên tiếng " Nói vậy thì chuyện về Thành vương và Tư Đồ Thanh Thanh là chắc chắn rồi ".
Tư Đồ Thiên Tuyết ngồi một bên nghe bốn người Xuân Lan bọn họ nói chuyện xong thì lúc này mới lên tiếng " Các em lui ra ngoài hết đi ta muốn nghỉ ngơi ".
Tại tần yên viện lúc này khi Tư Đồ Hạo bước vào đã thấy Tần Yên Nhi đứng trước cửa viện đợi mình.
Mà Tần Yên Nhi khi nhìn thấy Tư Đồ Hạo thì đi từng bước uyển chuyển đi đến trước mặt ông khom người hành lễ " Lão gia người đã về ".
Tư Đồ Hạo lúc này rất mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy Tần Yên Nhi nhất là dáng đi uyển chuyển những cử chỉ của bà thì trong lòng bỗng nhiên nổi lửa lên.
Ông đưa tay ra đỡ Tần Yên Nhi đứng dậy nắm tay bà đi vào trong viện.
Bước vào đến phòng ngủ Tần Yên Nhi dịu dàng đỡ Tư Đồ Hạo ngồi xuống ghế tự tay rót nước trà cho ông đưa đến trước mặt ông còn cố ý đụng nhẹ nhàng vào tay Tư Đồ Hạo.
Mà Tư Đồ Hạo đang khắc chế ngọn lửa trong người của mình nhưng ngay lúc mà Tần Yên Nhi tay nhẹ nhàng đụng vào tay ông đã một lần nữa thiêu đốt nó nhất là lúc này ông đã rất lâu chưa đụng tới nữ nhân.
Ông đưa tay ra kéo Tần Yên Nhi vào lòng của mình bế bà đi vào trong phòng trong còn những nha hoàn bà tử lúc này đã lui ra ngoài còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
Buổi tối trong lam tuyết viện Tư Đồ Thiên Tuyết trên người mặc đồ ngủ màu tím nhạt đang ngồi trên ghế quý phi nhìn ra bên ngoài suy nghĩ mà không biết trong phòng của mình từ lúc nào đã đứng một người nam tử mặc một bộ tử y đang từng bước đi đến bên cạnh mình.
Đông Phương Huyền Phong đi đến bên cạnh Tư Đồ Thiên Tuyết ngồi xuống chiếc ghế quý phi đưa tay ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng xoa đầu nàng mở miệng " Tuyết nhi nàng đang suy nghĩ gì ".
Nàng đang suy nghĩ thất thần cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc nàng liền xoay người dựa vào lòng của Đông Phương Huyền Phong lên tiếng " Phong chàng nói xem một người nam nhân tại sao lại thay đổi lòng của chính mình nhanh đến vậy " nàng thật sự không hiểu.
" Ta cũng không biết nhưng ta biết tình cảm của mình một khi đã trao cho nàng Tư Đồ Thiên Tuyết thì mãi mãi sẽ không thay đổi cho kể cả khi ta chết đi " hắn sẽ không thay đổi một khi đã nhận định một người thì sẽ mãi mãi là người đó.
Tư Đồ Thiên Tuyết nghe xong câu trả lời của Đông Phương Huyền Phong thì khóe miệng nở một nụ cười đôi tay đang ôm Đông Phương Huyền Phong càng chặt hơn mở miệng nói " Đông Phương Huyền Phong chỉ cần chàng không thay đổi thì Tư Đồ Thiên Tuyết ta cũng vậy một khi nhận định sẽ là cả đời " nàng nói xong thì ngẩn đầu nhìn vào khuôn mặt của Đông Phương Huyền Phong thì phát hiện chàng cũng đang nhìn mình.
Hai người nhìn nhau họ đều có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì khi nhìn thẳng vào mắt nhau.
Hắn cúi đầu đặt đôi môi của mình lên đôi môi của nàng thật ngọt.
Lúc đầu hắn chỉ nghĩ chỉ đụng nhẹ một cái rồi buôn ra như khi cảm nhận được sự ngọt ngào từ đôi môi ấy thì đôi tay của hắn đang ôm lấy nàng càng chặt chẽ hơn.
Nàng lúc đầu chỉ xửng sờ nhưng ngay lau đó cũng thuận theo nụ hôn của hắn làm cho nụ hôn càng sâu hơn.
Đến lúc nàng sắp thở không được nữa thì Đông Phương Huyền Phong buôn nàng ra.
Người của nàng lúc này đã mềm nhũn ra không còn một chút sức lực nào chỉ thuận thế dựa vào lòng ngực vững chắc ấm áp ấy của hắn để thở.
Còn Đông Phương Huyền Phong lúc này hắn đang cố gắng làm tắt đi ngọn lửa đang cháy trong người của hắn.
Hắn đứng dậy bế Tư Đồ Thiên Tuyết đi vào phòng trong đặt nàng lên giường đặt một nụ hôn lên trán của nàng giọng nói càng thêm ôn nhu nói " Tuyết nhi đến lúc phải đi ngủ rồi ".
Nàng đưa tay ôm hắn giọng nói dịu dàng có một chút làm nũng mà ngay cả nàng cũng không biết lên tiếng " Chàng ngủ cùng ta ".
" Được " nói xong hắn cởi ra áo ngoài cởi giày vén chăn lên nằm xuống ôm nàng vào lòng.
Góc tác giả:
Băng Băng:" Hôm nay là tết Băng Băng chúc mọi người năm mới vui vẻ ".
Tư Đồ Thiên Tuyết:" Chúc mọi người vạn sự như ý ".
Đông Phương Huyền Phong:" Phát lộc phát tài ".
Băng Băng nhìn thấy câu chúc của hai người bọn họ:" Thê nô ".
Tư Đồ Thiên Tuyết nghe được thì lên tiếng:" Thì sao ".
Còn Đông Phương Huyền Phong hắn liếc mắt nhìn tác giả một cái:" Ngươi có ý kiến ".
Băng Băng:" Ta không có ý kiến " nếu có ý kiến cũng không thể nói ra.
.