"Hừ, đều lên cho ta!", Phi Ảnh cười lạnh đối với thuộc hạ phía sau mở miệng nói.
Nghe vậy, nhóm hắc y nhân không có chút do dự xuất hiện hướng về phía đoàn người Đông Phương Huyền Phong đánh.
Sắc mặt mọi người đều trầm xuống, sau đó liền cùng đám người Phi Ảnh đánh nhau, xuống tay ác độc.
Giờ phút này sắc mặt Đông Phương Huyền Phong nghiêm lại, một tay đem Tư Đồ Thiên Tuyết ôm vào trong ngực, tay kia thì vận nội lực chém giết hắc y nhân quanh thân như chém củ cải.
Nhìn phần đông hắc y nhân ra tay đều không thể tiếp cận Đông Phương Huyền Phong, Phi Ảnh liếc mắt nhìn, sắc mặt trầm xuống, sau đó như nghĩ đến cái gì, hai mắt liếc nhìn bốn người thuộc hạ đang ở gần hắn một cái, sau đó liền gật gật đầu.
Tiếp theo, Phi Ảnh lấy ám vệ bốn phía làm điểm đẩy, cầm trường kiếm hướng về phía Đông Phương Huyền Phong đâm tới, nhưng mà Đông Phương Huyền Phong cũng không thèm để hắn vào mắt, chỉ là dùng lực hướng về phía cây kiếm kia mà đi.
Mà Tư Đồ Thiên Tuyết thấy vậy giơ tay lên nội lực theo đó hướng đến Phi Ảnh.
Hắn đây là không để nàng vào mắt dám dùng kế bẩn muốn tổn thương Phong.
Trong lúc này Phi Ảnh thấy nội lực mạnh mẽ đang đánh tới hắn, hắn giơ tay nắm lấy một thuộc hạ bên cạnh chặn trước mặt còn mình thì nhanh chóng tránh xa ra.
Hắn nhìn tên thuộc hạ ấy bị nội lực của hai người Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết đánh trúng trực tiếp nổ tan xác thì rùng mình, cũng may hắn nhanh tay.
Phi Ảnh nhìn xung quanh nhận thấy tình thế bất lợi bỏ lại thuộc hạ một người biến mất.
Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết thấy bóng dáng của Phi Ảnh không có cũng thu hồi tay ngồi xuống một bên nhìn bốn người Bạch Hổ Đông Nghi Huyền Vũ Xuân Lan cùng đám người Nhiếp Kỳ Anh và Bạch Ngạn đánh với mấy hắc y nhân còn lại.
Sau khi kết thúc Đông Phương Huyền Phong ôm Tư Đồ Thiên Tuyết đứng lên xoay người tiếp tục đi về phía di tích, lúc này đã có thể thấy tàn tích một tòa thành cổ loáng thoáng phía xa xa cùng với một biển hoa màu đỏ, cho dù chỉ là tàn tích, cũng không che dấu được nét cổ xưa hùng vĩ mà yên tĩnh.
Bắc Mạc Uyển Nhi cùng Bạch Mạc liếc nhìn thi thể xung quanh, trong lòng lại có chút hoảng sợ.
Còn không đợi họ hoàn hồn đã được người dẫn đi về phía trước.
Đợi đến khi hai người hoàn hồn thì đã thấy trước mặt họ là một biển hoa màu đỏ thật đẹp.
Mà Tư Đồ Thiên Tuyết khi nhìn thấy biển hoa này liền biết là loài hoa gì?.
Bỉ Ngạn Hoa còn có một cái tên khác là Mạn Châu Sa Hoa.
Truyền thuyết kể rằng, hoa bỉ ngạn là loài hoa duy nhất mọc trên đường xuống hoàng tuyền, khi linh hồn trước khi đi qua cầu Nại Hà bắc ngang bờ Vong Xuyên, sẽ gửi toàn bộ ký ức của mình cho hoa bỉ ngạn.
Dù là đau khổ tột cùng hay yêu thương thắm thiết, hoa bỉ ngạn đều thu nhận những hồi ức đó.
Không chỉ mang ý nghĩa sâu sắc, loài hoa chốn Hoàng Tuyền này còn gắn liền với truyền thuyết rất độc đáo.
Chuyện kể rằng, có một loài hoa rất đặc biệt mang một cái tên rất độc đáo Hoa Bỉ Ngạn.
Bảo vệ bên cạnh Bỉ Ngạn hoa là hai yêu tinh, một người tên là Mạn Châu, một người tên là Sa Hoa.
Bọn họ đã canh giữ Bỉ Ngạn hoa suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương.
Bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá; khi có lá lại không thấy hoa.
Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ.
Thế nhưng, Mạn Châu và Sa Hoa lại điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc.
Người ta nói, hoa bỉ ngạn là loài hoa có độc, cho nên ái tình cũng là một thứ “độc dược”, khiến những ai chìm đắm trong đó phải đau khổ day dứt cả một đời.
“Bỉ ngạn hoa, khai nhất thiên niên, lạc nhất thiên niên, hoa diệp vĩnh bất tương kiến.
Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử” Tư Đồ Thiên Tuyết bất giác lên tiếng.
Ngay lúc này, Tư Đồ Thiên Tuyết bị Đông Phương Huyền Phong kéo tới ôm chặt trong ngực, tựa đầu vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập.
" Đông Phương Huyền Phong, ta yêu chàng ", Tư Đồ Thiên Tuyết nhắm lại mắt, nhẹ nhàng nói, âm thanh mềm mềm, nghe qua cực kỳ thoải mái, nhưng bộ dáng này của nàng cũng chỉ có thể lộ ra trước mặt Đông Phương Huyền Phong.
Nghe vậy, con ngươi Đông Phương Huyền Phong hiện rõ sự ôn nhu, yêu thương nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết trước ngực, âm thanh trầm thấp dễ nghe, "Yêu bao nhiêu?"
U Tà nghe vậy thì cười khẽ, cọ cọ trong ngực Kình Thương như con mèo nhỏ, "Thực yêu, thực yêu...."
Đông Phương Huyền Phong nghe Tư Đồ Thiên Tuyết đọc liền biết ý nghĩa của nó “Hoa bỉ ngạn, một nghìn năm nở, một nghìn năm tàn, hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp nhau.
Tình không vì nhân quả, duyên đã định tử sinh.”.
Hắn sẽ không bao giờ để hắn cùng Tuyết Nhi như hoa Bỉ Ngạn cả đời cũng không bao giờ được gặp nhau.
Hình ảnh về Bỉ Ngạn Hoa ( Mạn Châu Sa Hoa)..