Chương : Một đầu năm
Hiên Viên là quản gia của Thần Bảo Lang. Danh hiệu quản gia là do một số vệ sĩ gọi ông ta như vậy nhưng thực tế ông ta cũng chỉ là một người hầu mà thôi.
Tuy nhiên gia thế của Thần Bảo Lang quá lớn nên dù là một người hầu cũng không phải ai cũng có thể đắc tội.
Ngày thường lời nói của ông ta là đại diện cho lời của Thần Bảo Lang.
Hiện giờ ông ta nhìn thấy Giang Cung Tuần thể hiện thực lực rất đáng sợ nên muốn ra tay giết Giang Cung Tuấn ở núi Bất Chu.
Mấy người liếc nhau một cái rồi đồng loạt gật đầu.
“Tên khốn này, tôi đã muốn giết lâu rồi” Tuyệt Hằng nói.
Giang Cung Tuấn đã giết em trai của anh ta.
Anh ta muốn giết Giang Cung Tuần từ lâu nhưng bản thân vẫn có chút kiêng dè. Bây giờ có nhiều người đồng sức như vậy thì anh đã không e ngại gì nữa rồi.
Phía xa, Hà Tuyết Tùng máu me đầy người, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Anh ta nhìn Giang Cung Tuấn, giận dữ gào lên: “Tên khốn, anh chọc tức tôi rồi đấy, hôm nay anh nhất định phải chết”
Đúng lúc này có mấy trận gió lớn nổi lên.
Giang Cung Tuần nhìn bốn phía, thấy xung quanh xuất hiện một nhóm người Tuyệt Hằng, Phượng Thiên, Thương Chân và cả Hiên Viên.
Bốn người xuất hiện xung quanh Giang Cung Tuấn, chặn đường đi của anh và khí tức khủng khiếp tỏa ra từ bốn người họ.
Bốn người này đều đã mở khóa chín phong ấn trên cơ thể, thực lực của bọn họ đều là Thần Thông sắp bước vào Siêu Phàm, khí tức của bốn người thoát ra ngoài tạo thành từ trường cực mạnh.
Giang Cung Tuấn đứng ở giữa chịu đựng áp lực của bốn người bọn họ.
Áp lực này nặng như thể có một dãy núi đè lên cơ thể khiến anh hơi khó thở, trong khoảng thời gian ngắn bỗng cảm thấy ngực khó chịu, cơ thể cũng có dấu hiệu mệt mỏi.
Trên người anh toát ra ma khí ngập trời, bình tĩnh nhìn bốn người bọn họ.
“Các người có ý gì, muốn đánh hội đồng à?”
Giọng nói của anh lạnh lùng vang lên.
Hiên Viên chỉ nói: “Giang Cung Tuấn, anh là người có tội nhưng không biết hối cải, hiện giờ anh đang dấn thân vào con đường của tổ tiên đấy.
Hôm nay tôi sẽ thay mặt cả loài người giết anh”
“Thế à?”
Giang Cung Tuấn bật cười.
“Ai cho anh dũng khí thay mặt cả loài người thế?”
“Quản gia Hiên, không cần nghe anh ta nhiều lời, ra tay thôi” Thương Chân mở miệng.
Nói xong anh ta bèn rút kiếm.
Kiếm của anh ta nhìn qua rất mộc mạc nhưng khi được rút ra lại xuất hiện ánh sáng trắng thần bí, kiểm khí dày đặc đến đáng sợ. Anh ta xuất chiêu trước, xoay người một cái anh ta đã xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn. Người và kiểm tạo thành một đường thẳng, đâm mạnh vào ngực Giang Cung Tuấn.
Kiếm còn chưa đâm tới mà Giang Cung Tuấn đã cảm thấy áp lực đáng sợ.
Suy nghĩ của anh vừa lóe lên, hoa sen màu đen dưới chân đã xuất hiện trước mặt để chống lại kiếm khí khủng khiếp ấy. Trường kiếm màu trắng đâm xuyên vào giữa đóa sen đen nhưng nó nhanh chóng bị ma khí nuốt chửng trong nháy mắt . .
Thương Chân biết đóa sen đen có ma khí đáng sợ nên tại thời điểm mấu chốt anh ta đã kịp thời rút kiếm, bản thân cũng nhanh chóng rút lui để tránh bị nhiễm ma khí chứa trong bóng đóa sen đen kia.
Giang Cung Tuấn lộ ra sát khí.
Anh biết nếu hôm nay không giết một hai người thì không thể đàm phán với bọn họ được.
Hiện tại chỉ anh có thể chiến đấu, anh không muốn chiến đấu nhưng không còn cách nào khác.
Anh như thú dữ nổi điên, phát ra tiếng gầm giận dữ. Tiếng gầm như sấm rền, vang vọng phía chân trời.
Núi Bất Chu có rất nhiều sinh vật sinh sống.
Ba năm qua, không mười thì cũng có tám nghìn sinh vật từ thế giới khác xuất hiện trên trái đất, tất cả các sinh vật này đều tụ tập ở núi Bất Chu.
Khi Giang Cung Tuấn xuất hiện, chuyện anh giết Tuyệt Vô Quyết đã truyền ra ngoài từ lâu.
Rất nhiều cường giả cảm nhận được khí thế của trận chiến và lao đến để quan sát tình hình từ xa.
Những cường giả này mặc dù không mấy người mạnh Tuyệt Hằng, Thương Chân, Hà Tuyết Tùng nhưng cũng không phải dạng yếu ớt.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã có hơn nghìn người xuất hiện.
Những người này xuất hiện ở ngoài chiến trường, nhìn thấy rất nhiều cường giả vây quanh Giang Cung Tuấn thì đều giật mình.
“Này, người Trái Đất này là ai?”
“Sao nhiều cường giả phải ra tay như vậy?”
“Nhiều bậc thầy của cảnh giới Thần Thông với sức mạnh siêu nhiên cùng ra tay, cho dù là cường giả có sức mạnh Siêu Phàm cũng không chịu đựng nổi”
Xung quanh có rất nhiều tiếng bàn tán.
Còn trong chiến trường phía xa, tuy Thương Chân xuất chiêu trước nhưng công kích của anh ta lại bị Giang Cung Tuấn dễ dàng hóa giải khiến Thương Chân rất khó chịu, sắc mặt anh ta tối sầm, nhìn những người khác nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, cùng tiến lên giết anh ta đi”
Những người khác đồng loạt rút vũ khí ra.
Lần này người ra tay là Hiên Viên, tay ông ta cầm trường kiếm biến ra một luồng kiếm khí lao thẳng vào Giang Cung Tuấn, kiếm khi mang theo rất nhiều uy hiếp .
Cái dựa vào Giang Cung Tuấn chính là sức mạnh Thần Thông tự nhiên đã thức tỉnh của bản thân.
Hoa sen màu đen nhanh chóng xuất hiện trước mặt để chống lại sự tấn công của Hiên Viên. Đóa sen đen bị đánh trúng, kiếm khí nhanh chóng bị nuốt chửng. Lúc này Giang Cung Tuấn phát hiện khi ma lực của kiểm khi bị nuốt cũng có một ma lực mạnh mẽ từ hoa sen truyền đến, năng lượng này nhanh chóng bị cơ thể anh hấp thu.
“Chuyện gì vậy?”
Phát hiện ra điều này kiến Giang Cung Tuấn vô cùng vui mừng.
Xem ra đóa sen đen là một phần của cơ thể này. Đóa sen đen có thể hấp thụ năng lượng và năng lượng bị hấp thụ có thể dung nạp vào cơ thể.
Cơ thể của anh sẽ có nhiều sức mạnh hơn nữa trong trận chiến.
Lúc này anh vô cùng mừng rỡ.
Hà Tuyết Tùng phát động tấn công, tốc độ nhanh như chớp, ngay khi anh ta xuất hiện ở phía sau lưng Giang Cung Tuấn anh ta đã tung ra một quyền. Đồng thời Tuyệt Hằng, Phượng Thiên, Thương Chân cũng xuất chiêu. Mấy người đồng thời tấn công, nếu như là từng người một Giang Cung Tuấn có thể đối phó nhưng tất cả đồng thời ra tay khiến Giang Cung Tuấn không thể chống lại được, nhanh chóng đã bị đánh trúng.
Một cú đấm vào sau lưng, cánh tay trúng một kiếm và đùi cũng bị đâm trúng.
Chỉ trong chốc lát mà anh đã bị thương vài chỗ.
Nếu không có cơ thể này thì anh đã mất đi sức chiến đấu nhưng vì có nó nên kể cả bị thương anh cũng không quá lo lắng bởi thương thế có thể tự khôi phục.
“Tên khốn này là quái thai sao?”
“Chịu sự tấn công của nhiều cường giả như vậy mà không chết”
“Anh ta mạnh quá, thật không ngờ ở trái đất lại có cường giả đáng sợ như thế”
Những người đứng xem từ xa đều bị chấn động bởi sức mạnh của Giang Cung Tuấn.
Trong trận chiến, Giang Cung Tuấn liên tục tung đòn phản công, anh biết một mình anh không phải là đối thủ của đám người này.
Điều duy nhất anh có thể làm lúc này là nhắm vào một người duy nhất để đánh, chỉ có giết chết một người mới có cơ hội phá bỏ cục diện. Hiện tại người bị thương chỉ có Hà Tuyết Tùng. Anh khởi động đóa sen đen. Bên trong hoa sen xuất ra hàng ngàn tia ma khí, ma khí quét ngang bầu trời và sượt qua Hà Tuyết Tùng.
Hà Tuyết Tùng thay đổi sắc mặt hoàn toàn rồi nhanh chóng bỏ chạy, nhưng lúc này Giang Cung Tuấn lại bị tấn công một lần nữa.
Tuyệt Hằng, Phượng Thiên, Thương Chân không ngừng tấn công anh.
Những người này tấn công khiến cơ thể anh bị đâm trăm lỗ nhưng lại không thể giết anh bởi cơ thể anh có năng lực tự hồi phục rất khủng khiếp.
Trong lúc cố gắng chống đỡ những đòn tấn công, anh nhìn chằm chằm vào Hà Tuyết Tùng.
Hà Tuyết Tùng cố gắng bỏ chạy.
Giang Cung Tuấn cũng liên tục đuổi theo.
Ngàn tia ma khí màu đen đuổi kịp Hà Tuyết Tùng rồi nhanh chóng quấn quanh người anh ta.
Hà Tuyết Tùng bị giam cầm nên kêu rất đau đớn.
“A, phá hết cho tôi.”
Anh ta gầm thét rồi huy động toàn lực, ma lực màu đen quấn quanh người bị cưỡng ép phá vỡ. Ma khí màu đen quanh người Hà Tuyết Tùng bị phá vỡ, anh ta cũng chịu nhiều thương tích, lúc này toàn thân đều là vết thương đầy máu.
Một thanh trường kiểm sắc bén đột ngột đâm xuyên qua người Giang Cung Tuấn.
Lúc bị kiếm đâm xuyên qua người Giang Cung Tuấn còn bị đánh một chương, một chưởng này khiến anh bị đánh ngã xuống đất, lực mạnh đến nỗi đập nát một dãy núi.