Chương : Tư cách nhảy ải
Giang Cung Tuấn cảm thấy não trống rỗng, tại sao trong nhiều người như vậy anh lại sợ gặp phải Mạch Doanh và Thần Bảo Lang chứ, là bởi vì hai người này đều đã tiến vào siêu phàm cảnh. Còn anh tính ra cũng chỉ mới bước vào thần thông cảnh mà thôi, phong ấn trong người còn chưa phá được cái nào, điều duy nhất có thể trông cậy chỉ có thân thể này mà thôi.
Tuy rằng thân thể anh rất mạnh, nhưng vẫn yếu hơn thần thông đại viên mãn.
Lần này ở trong tiên phủ tuy đã nhiều lần tu luyện thân thể, cũng đã mạnh hơn, nhưng đánh với Thần Bảo Lang thì hy vọng thắng cũng không khả quan cho lắm.
Thần Bảo Lang liếc Giang Cung Tuấn một cái, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt. Trong tất cả mọi người gã chỉ lo lắng một người đó là Mạch Doanh, bởi vì gã nhìn không thấu tên Mạch Doanh này. Sau khi biết được đối thủ là Giang Cung Tuấn thì gã yên tâm rồi, cái này trăm phần trăm qua chắc.
Giang Cung Tuấn lại cảm thấy không công bằng, anh rất muốn có được tiên phủ nên không muốn đấu Thần Bảo Lang.
“Tiền bối, người phân như thế nào vậy, dựa theo năng lực chọn đối thủ à?” Giang Cung Tuấn hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Khí Linh lắc đầu, nói: “Không phải, ta phân ngẫu nhiên thôi, nhưng đã có thể đi đến đây thì thực lực sẽ không chênh lệch nhau mấy, nhiều nhất cũng cách nhau một hai cảnh giới nhỏ mà thôi, phân ngẫu nhiên là chuyện bình thường, sao, có ý kiến hả?”
Khí Linh nhìn về phía Giang Cung Tuấn, nó chỉ là một Khí Linh không có hình dạng, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra mắt mũi miệng.
“Chắc chắn là phải có ý kiến”
Giang Cung Tuấn đứng ra nói: “Tiền bối, tu vi của tôi thấp kém mới bước vào thần thông cảnh mà thôi phong ấn cũng chưa phá cái nào, mà gã ít nhất cũng đã là siêu phàm cảnh. Đây là chênh lệch một hai cảnh giới nhỏ sao, là chênh lệch một cảnh giới rất lớn đấy”
“Vậy à?” Khí Linh nhìn Thần Bảo Lang, sau đó quay sang nhìn Giang Cung Tuấn, bỗng nhiên cười khẽ: “Thế này đi, nếu anh có thể đánh bại gã, tôi trực tiếp cho anh đến ải thứ chín luôn”
“Thật ư?” Giang Cung Tuấn vui mừng quá đỗi.
Đánh bại Thần Bảo Lang là có thể đến thẳng ải thứ chín? Đây mới là ải thứ sáu, dù qua được Tải này đi thì vẫn còn đến ba ải khác nữa, nhưng nếu thắng được Thần Bảo Lang đi thẳng tới ải thứ chín vậy chẳng phải là có cơ hội rất lớn để lấy được tiên phủ hay sao.
Giang Cung Tuấn động lòng, anh không biết siêu phàm cảnh mạnh tới như mức nào, nhưng cảm thấy mình có thể thử xem.
“Sao nào, dám nhận lời khiêu chiến này không?” Khí Linh nhìn Giang Cung Tuấn.
Thật ra nó vẫn luôn âm thầm quan biểu hiện của những người qua ải, thân là Khí Linh của tiên phủ này thì phải nắm rõ thực lực của những người muốn trở thành chủ nhân mới của tiên phủ. Biểu hiện trên suốt đường đi của Giang Cung Tuấn khiến nó rất ngạc nhiên, đặc biệt là tốc độ tiến bộ quá nhanh. Hơn nữa, nó cũng có thể cảm nhận được thân thể của Giang Cung Tuấn không giống người thường.
Chín cửa ải này đúng là do chủ nhân trước kia của tiên phủ để lại, nhưng vấn đề là dù qua được chín ải cũng chưa chắc có được tiên phủ, bởi vì trong tiên phủ có chứa tàn hồn của chủ nhân trước, không được chủ nhân trước đồng ý cũng không thể có được tiên phủ.
Chủ nhân trước muốn tìm một thiên tài chân chính, một người trưởng thành có tiềm năng lớn làm người thừa kế, trong nhiều người như vậy Khí Linh nhìn trúng nhất là Giang Cung Tuấn, nhìn trúng khả năng phát triển của anh. Lúc đầu tuy anh rất yếu, nhưng dựa vào nỗ lực của bản thân và tốc độ tu luyện cực nhanh đi thẳng tới vi thứ sáu. Bây giờ nó muốn nhìn xem thực lực chân chính của Giang Cung Tuấn là như thế nào.
“Tôi đồng ý” Giang Cung Tuấn nói.
Đánh thắng Thần Bảo Lang là có thể đi thẳng đến ải thứ chín sao có thể từ chối được chứ. Đây là cơ hội để cách tiên phủ gần nhất nên anh không thể từ chối, cũng không muốn từ chối.
“Hừ, muốn chết” Thần Bảo Lang liếc Giang Cung Tuấn hừ lạnh.
Trong lòng gã rất không phục, không phục Khí Linh không công bằng, vì sao Giang Cung Tuấn đánh thắng gã thì có thể trực tiếp đến ải thứ chín chứ, nhưng gã vẫn rất biết điều không thể hiện ra ngoài.
Sau khi phân được cặp đầu tiên, Khí Linh lại nhìn những người khác định phản đối thủ. Lúc này, Mạch Doanh đứng dậy, nói: “Không cần phân nữa, còn lại để cho tôi hết đi”
“Hả?” Khí Linh nhìn Mạch Doanh, hơi ngạc nhiên hỏi: “Ý của anh là, anh muốn khiêu chiến tất cả những người còn lại?”
“Đúng vậy” Mạch Doanh gật đầu.
“Hay lắm” Khí Linh hô lớn: “Có cá tính, tôi thích! Thế này đi, nếu anh có thể thắng tất cả những người còn lại, tôi cũng cho anh đặc quyền đi thẳng tới ải cuối cùng, tiếp nhận kiểm tra”
“Là ngài nói đấy” Mạch Doanh cười nhạt.
Thần Bảo Lang đã không phục nãy giờ, bây giờ thấy Mạch Doanh cũng có được tư cách đi thẳng đến ải cuối cùng thì gã không nhịn nổi nữa, đứng dậy hỏi: “Tiền bối, dựa vào cái gì chứ, ai cũng dựa vào thực lực của bản thân mà đến được đây, vì sao hai người họ lại có đặc quyền đi thẳng tới ải cuối, tôi không phục”
Khí Linh nhìn Thần Bảo Lang, hỏi: “Anh nói cái gì, anh nói anh không phục?”
“Đúng vậy” Ánh mắt Thần Bảo Lang hiện lên vẻ kiên định, quả quyết nói: “Tôi không phục, tôi cũng có thể khiêu chiến tất cả mọi người trừ hắn ra”
Gã chỉ Mạch Doanh.
“Thế này thì khó rồi” Khí Linh suy tư.
Mạch Doanh nhìn Thần Bảo Lang, cười nhạt nói: “Nếu không thì thế này đi, chúng ta đấu một trận, ai thắng người đó qua ải, thế nào?”
Mạch Doanh chủ động khiêu chiến Thần Bảo Lang, Giang Cung Tuấn lập tức không vui.
“Mạch Doanh, cậu có ý gì đây, tôi vất vả lắm mới có được cơ hội đi thẳng tới ải cuối cùng, cậu đừng có mà phá hư”.
Hai người cãi qua cãi lại khiến lửa giận trong lòng Thần Bảo Lang bùng cháy.
“Đừng cãi nhau nữa” Khí Linh đột nhiên mở miệng.
Mọi người ngậm miệng lại.
Khí Linh suy nghĩ rồi nói: “Thế này đi, Giang Cung Tuấn đấu với Thần Bảo Lang trước, nếu Giang Cung Tuấn thắng có thể đi thẳng tới ải cuối cùng”
“Mạch Doanh, anh đấu với những người còn lại, nếu thắng cũng trực tiếp đi đến ải cuối cùng”
“Còn Thần Bảo Lang, nếu anh thắng Giang Cung Tuấn thì tính là qua ải đi tiếp, nhưng anh vẫn còn một cơ hội, có thể chọn đấu với những người còn lại một trận. Nếu thắng hết cũng có tư cách đi thẳng tới ải cuối” Nói xong Khí Linh nhìn những người khác: “Các người cũng giống như vậy, có thể khiêu chiến Thần Bảo Lang, thắng có thể đến thẳng ải cuối. Đương nhiên, cũng có thể khiêu chiến mọi người, thắng cũng có thể đi thẳng tới ải cuối. Mọi người, như thế này đã công bằng chưa?” Giọng Khí Linh vang lên.
Nhưng người có thể đi đến chổ này không ai là kẻ yếu cả. Đặc biết là mấy người bọn Tuyệt Hằng, Thường Châu đều đã là thần thông đại viên mãn, chỉ cách một bước là tới siêu phàm cảnh. Có lẽ khiêu chiến mọi người thì bọn họ không có khả năng thắng nhưng nếu là Thần Bảo Lang thì có lẽ vẫn có một cơ hội.
Tuyệt Hằng đứng ra đầu tiên, nhìn Thần Bảo Lang: “Tôi chọn khiêu chiến Thần Bảo Lang”
Thương Châu cũng nói: “Tôi cũng khiêu chiến gã”
hà Tuyết Tùng cũng cười: “Tôi cũng khiêu chiến gã”
Được đi thẳng tới ải cuối cùng quá mức hấp dẫn, cho dù đối thủ là Thần Bảo Lang một cao thủ siêu phàm cảnh thì những tu sĩ Thần thông đại viên mãn đều lựa chọn khiêu chiến, định bí quá hoá liều, bởi vì bọn họ đều tu luyện tuyệt học, vẫn rất có lòng tin đối với thực lực của mình. Đấu với Thần Bảo Lang, chưa chắc sẽ thua.
“Tôi chọn khiêu chiến mọi người” Đúng vào lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên. Một hòn đá tạo khuấy động mặt nước.
Một câu nói khiến tất cả mọi người ngạc nhiên, quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh.