Chương : Táng Ngọc
Giang Cung Tuấn nói ra chủ ý của mình. Đó là bởi vì anh biết người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này chính là công chúa cao quý của một quốc gia lớn mạnh nhất đại lục. Nếu như có thể được sự giúp đỡ của công chúa thì cơ hội lấy được lương thực là rất lớn.
Sau khi Thiên Linh Chi biết được ý định đến đại lục Thiên Long của Giang Cung Tuấn, cô cũng tỏ ra hơi sửng sốt.
Chẳng lẽ hoàn cảnh ngoại giới bây giờ lại tệ như vậy ư? Chỉ vì miếng ăn mà phải ưu tư, lo lắng nhiều như vậy ư?
Cô nhìn Giang Cung Tuấn bằng ánh mắt kỳ quái.
Giang Cung Tuấn cũng không hiểu nỗi tại sao Thiên Linh Chi lại nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái đó, anh sờ sờ cái mũi và hỏi: “Sao… sao lại nhìn tôi như vậy?”
Thiên Linh Chi nói: “Ngoại giới bây giờ nghèo khó đến mức không khỏi lo lắng chuyện cơm nước đến vậy sao?”
Giang Cung Tuấn không biết tình hình của đại lục Thiên Long ra sao, anh cũng không biết cái thế giới này là thế nào. Anh nói sơ qua tình huống hiện tại của trái đất cho Thiên Linh Chi.
Nghe vậy, Thiên Linh Chi cũng đã hiểu ra mọi chuyện: “Hóa ra trái đất lại tụt hậu so với đại lục Thiên Long nhiều như vậy. Theo tôi được biết, đại lục Thiên Long vốn đã xếp hạng rất thấp trong số các thế giới ở khe nứt được phong ấn , vậy mà trái đất thậm chí còn xếp sau cả đại lục Thiên Long.”
Giang Cung Tuẩn ngơ ngác nhìn Thiên Linh Chi hỏi: “Cô… cô có thể giúp tôi không?”
Vẻ mặt Thiên Linh Chi có chút khó xử: “Thật ra tôi cũng rất muốn giúp anh, nhưng bây giờ đất nước tôi đang đứng trước khủng hoảng. Phụ hoàng tôi yêu cầu tôi mang bảo vật rời đi cho nên bây giờ tôi xũng không biết ở để đô đang xảy ra chuyện gì nữa. Hơn nữa Ám Điện còn là thế lực đáng sợ nhất ở thế giới này, ngay cả là hoàng tộc Thiên Long của tôi cũng không phải đối thủ của họ. tôi rất lo cho phụ hoàng…”
Thiên Linh Chi vô cùng khó xử. Cô ấy thực lòng rất muốn giúp đỡ Giang Cung Tuấn, nhưng bây giờ đến cả bản thân cũng khó bảo vệ huống chi là giúp người khác.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn hỏi: “Ám Điện mạnh lắm sao?” “Phải nói thế nào đây?”
Thiên Linh Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Điện chủ của Ám Điện là một trong những người mạnh nhất ở đại lục Thiên Long. Nếu như lão tổ của tộc tôi vẫn chưa quy tiên thì may ra còn có thể sẽ đối phó được với hắn. Nhưng… nhưng đáng tiếc rằng lão tổ của tôi đã quy tiên vào ba mươi năm về trước. Bây giờ tộc của tôi thực sự không có một cường giá nào có đủ khả năng để đối chiến với điện chủ của Ám Điện”.
“Vậy cô nói xem, vị điện chủ của Ám Điện rốt cuộc là đang ở cảnh giới nào?”
Giang Cung Tuấn biết rõ muốn có đủ lương thực, anh chỉ còn cách giúp Thiên Long Quốc vượt qua thời điểm khó khăn này.
“Đã bước vào nhập thánh” Vẻ mặt Thiên Linh Chi vô cùng nghiêm túc.
Cảnh giới như vậy là sự tồn tại mà cô ấy vẫn luôn hướng tới. Cô ấy chỉ hy vọng lần này không có điện chủ của Ám Điện không đến để đồ. Bằng không kiếp nạn này e là khó tránh khỏi.
Sau khi biết được thực lực của điện chủ Ám Điện, Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng rồi nói: “Chuyện này vậy thì quá đơn giản rồi! Hay là như vậy đi, tôi với cô sẽ làm một giao dịch, được chứ?”
“Ờ thì cũng được. Nhưng mà là giao dịch gì?”
Thiên Linh Chi nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Tôi sẽ giúp tộc của cô vượt qia qua khoảng thời gian khó khăn này bằng cách tiêu diệt Ám Điện. Nhưng bù lại cô phải cho tôi thật nhiều lượng thực để tôi mang về Trái Đất. Cô thấy sao?”
“Anh… anh nói thật chứ?”
Thiên Linh Chi kích động nhìn Giang Cung Tuấn, đại lục Thiên Long có thể thiếu thứ gì nhưng chắc chắn một điều rằng đó không phải lương thực. Hơn nữa nó không phải là những lương thực bình thường, mà là được gieo trồng bằng phương pháp đặc biệt.
Sau khi kích động, Thiên Linh Chi bình tĩnh trở lại rồi hỏi: “Điện chủ Ám Điện đã đạt tới cảnh giới nhập thánh rồi đó. Anh… anh thật sự giết được tên đó sao?”
“Tất nhiên”
Về chuyện này Giang Cung Tuấn vô cùng tự tin. Đến cả Tiềm Thi đạt đến nhập thánh cấp ba anh còn giết được thì chỉ một tu sĩ mới bước vào nhập thánh đã có là gì.
“Được rồi, tôi hứa với cô.”
Thiên Linh Chi kích động đứng lên và nói: “Việc này không nên chậm trễ, đi chúng tôi lập tức lên đường”
Cô lo lắng rằng có thể ở để đô sẽ xảy ra chuyện gì đó không may. Nghĩ tới chuyện gia tộc sẽ gặp rắc rối, cô ấy muốn tức tốc trở về để đồ.
Giang Cung Tuần liếc nhìn chung quanh rồi nói: “Không cần vội, đợi đến trời sáng rồi mới đi cũng không muộn.”
Thiên Linh Chi thực sự rất lo lắng cho gia tộc. Nhưng khi nghe Giang Cung Tuấn nói rằng sẽ cùng đi vào rạng sáng, cô ấy cũng không nói gì thêm mà ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
Vấn đề lương thực tạm thời đã được giải quyết, Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Bây giờ, anh lại có chút hứng thú với bảo vật của Thiên gia.
Đây rốt cuộc là loại bảo vật gì? Nó thực sự là có liên quan đến phong ấn sao.
Anh nhìn Thiên Linh Chi đang ngồi trên tảng đá, hỏi với một nụ cười rạng rỡ: “Công chúa Linh Chi, bảo vật của tộc cô rốt cuộc là thứ gì? Tại sao khi phong ấn bị nới lỏng, nó lại xuất hiện dị tượng? Chuyện này có liên quan gì đến phong ấn?”
Thiên Linh Chi không yên tâm mà lắc đầu. Thật lòng mà nói cô cũng không biết gì nhiều về bảo vật gia truyền của tộc cô ấy. “Bảo vật đó là cái gì, có thể cho tôi xem một chút được không?”
“Chuyện này…” Thiên Linh Chi có chút do dự.
Dù gì thì đây cũng là bảo vật gia tộc truyền lại, sao cô có thể tùy tiện đem cho người ngoài xem được.
“Khó xử vậy sao? Tôi chỉ là tò mò nên mới hỏi thử một chút thôi, cô cứ coi như là tôi chưa nói gì đi nhé”
Nhìn thấy vẻ mặt không được tình nguyện của Thiên Linh Chi, Giang Cung Tuấn có hơi từ bỏ ý định, không nói thêm nữa.
Thiên Linh Chi nhìn Giang Cung Tuấn, rồi rơi vào trầm tư.
Giang Cung Tuấn cứu cô ấy. Hơn nữa, thực lực của anh lại còn rất mạnh. Nếu anh đã có thể tự tin tiêu diệt được Hắc Điện như vậy thì nếu anh muốn cướp bảo vật của cô, cô cũng không có cách nào phản kháng.
Sau hồi lâu suy nghĩ, cô ấy nói: “Thật ra bảo vật gia truyền của tộc tôi cũng chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi.”
Nói xong, cô ấy lấy ra ngọc bội đưa cho Giang g Tuấn và nói: “Chính là cái này”
Giang Cung Tuấn tò mò cầm lấy. Anh cầm trong tay, cẩn thận xem xét.
Miếng ngọc bội này không lớn lắm, nó có hình tròn bao phủ xung quanh là một màu đỏ, đỏ như máu. Cầm ngọc bội trên tay anh cảm nhận được một chút ấm áp còn sót lại trên đó. Anh xem đi xem lại, nhưng cũng không thấy có gì khác thường.
“Đây sao?”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn trở nên kỳ lạ, anh nhìn Thiện Linh Chi và hỏi: “Miếng ngọc bội này là thứ gây chú ý tới Ám Điện sao?”
“Đúng vậy”
Thiên Linh Chi gật đầu nói: “Từ khi phong ấn có dấu hiệu nới lỏng, miếng ngọc bội này đã không ngừng xuất hiện dị tượng.”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Là dị tượng gì?”
Thiên Linh Chi trả lời: “Có một lần, ngọc bội này huyễn hóa ra huyết quang, huyết quang đó bay lên trời và phản chiếu hình ảnh, trong đó có cảnh vô số cường giả chiến đấu mãnh liệt máu chảy thành sông.”
“Cuối cùng thì những người này đều chết trong trận chiến, bị chôn vùi trong một thế giới hoang tàn, nơi này cũng biến thành những ngôi mộ chất đống”.
Thiên Linh Chi nói sơ qua những dấu hiệu kỳ lạ xuất hiện trên ngọc bội. Còn chuyện tại sao ngọc bội lại có những dấu hiệu này thì cô cũng không rõ. Mà ngay cả những cường giả trong gia tộc của cô cũng không biết.
Bởi vì mặt ngọc bội này đã được lưu truyền rất nhiều đời. Những manh mối liên quan tới nó đều đã mất tích trong lịch sử, gia tộc họ chỉ biết chắc một điều là lại lịch của mảnh ngọc này rất lớn cụ thể là được lưu truyền từ thời thượng cổ.
“Nó chính là Táng Ngọc.”
Đúng lúc này trong đầu Giang Cung Tuấn vang lên một giọng nói. Khi giọng nói truyền đến trong đầu Giang Cung Tuấn hiện ra hình ảnh bên trong tiên phủ.
Khí Linh đứng trước cổng lớn của Tiên phủ nói.
Giang cung Tuấn biết ngay đây là giọng nói của Khí Linh, anh lập tức liên hệ với Khí Linh bên trong tiên phủ, hỏi: “Táng Ngọc là cái gì?”
Khí linh nói: “Vào thời thượng cổ chư thiên nổ ra giao chiến khiến vô số người chết và bị thương. Ngay cả cường giả cấp bậc đại để cũng không thể thoát khỏi cái chết. Sau khi trận chiến kết thúc, nơi các cường giả ngã xuống xuất hiện vong linh lảng vãng khắp nơi. Hơn nữa vô số ý niệm của các cường giả lưu lại còn ngưng kết thành một miếng ngọc bội mà ngọc bội đó cũng chính là Táng Ngọc đang trong tay anh”
Lời giải thích của khí linh khiến Giang Cung Tuấn có chút kinh ngạc. Anh không ngờ miếng ngọc bội nhỏ xíu này lại có nguồn gốc khủng khiếp đến như vậy.
Khí linh nói tiếp: “Có ngọc bội này trong tay sẽ có thể tiến vào lăng mộ Chư Thần. Nghe nói trong lăng mộ còn có truyền thừa của Chư Thần để lại. Năm đó, ngay cả Kinh Hồng đại để cũng đã từng cất công đi tìm Táng Ngọc ở khắp nơi thậm chí là lật tung mọi ngóc ngách trên thế giới. Nhưng chỉ tiếc là công sức của ông rồi cũng chỉ như công dã tràng, đến cả một chút manh mối cũng không tìm thấy “Chủ nhân, ngọc bội này là một thứ vô cùng xa xưa. Ngay cả vào thời của Kinh Hồng đại đế nó cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Người ta nói rằng Táng Ngọc này ẩn chứa những bí mật vô cùng to lớn.”