Chiến Thần Xuất Kích

chương 1116

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Tôi chỉ muốn mang cô ấy đi

Mộc Thiên Nguyệt không muốn mất thế diện trước mặt đệ tử của Thần Viện.

Giờ phút này, khí tức trên người anh tăng lên không ít “Mộc Thiên Nguyệt muốn dùng hết toàn lực: “Nhìn dáng dấp, thì cái tên đệ tử tham gia kiểm tra đánh giá vẫn còn chưa dùng hết toàn lực, cũng không biết thực lực chân chính của cậu ta ở cảnh giới nào nữa”

“Thế nhưng Mộc Thiên Nguyệt đã đặt đến giai đoạn thứ nhất của Nhập Thành rồi, với thực lực này, trong vòng đệ tử tham gia kiểm tra đánh giá năm mươi năm nay, dường như là vô địch”

“Anh ta sử dụng toàn lực chuyện này có phải đang phá hoại quy củ hay không, nếu như trưởng lão trách tội, vậy..”

“Không có gì phải lo lẳng cả, nếu là thăng nhóc này thật sự thua cuộc thì chúng ta cứ để cho nó đi, này cũng không tính là phá hoại quy củ?

Cảm nhận được khí tức của Mộc Thiên Nguyệt trở nên mạnh mẽ, những đệ tử của Thần Viện đang ở phía xa xem cuộc chiến đang thảo luận.

Giang Cung Tuấn cũng cảm nhận được khí tức của Mộc Thiên Nguyệt.

Anh nhếch miệng lên, phác họa ra nụ cười thản nhiên.

Khí tức của Mộc Thiên Nguyệt rất mạnh, thế nhưng, anh cũng không sợ.

“Thăng nhóc, cậu cẩn thận”

Mộc Thiên Nguyệt kêu †o một tiếng.

Sau khi nhắc nhở, thanh kiếm vặn vẹo bay tới, thân thể nhảy một cái, trong khoảnh khắc đó liền xuất hiện ở trước người Giang Cung Tuấn, thanh kiếm dài trong tay, ép lên chỗ hiểm trên người anh.

Kiếm của anh ta, rất quỷ dị, lúc ẩn lúc hiện.

Cho dù là Giang Cung Tuấn, cũng chỉ là thấy được một đạo kiếm quang thoáng hiện, ngay sau đó kiếm liền xuất hiện ở trước người mình.

Anh nghiêng thân thể, tránh được một kiếm này.

Kiếm của Mộc Thiên Nguyệt rơi vào khoảng không, nhanh chóng đổi chiêu, tốc độ rất nhanh, đâm tới trên người Giang Cung Tuấn “Mộc Thiên Nguyệt muốn làm gì, lại thi triển kiếm thuật Sao Băng Rơi”

Xa xa, một tên đệ tử của Thần Viện phát ra tiếng kinh hô.

Kiếm thuật của Mộc Thiên Nguyệt rất mạnh, kiếm khí tựa như sao băng rơi vậy, không ngừng công kích Giang Cung Tuấn Giang Cung Tuấn tránh khỏi trong khe hở của kiếm khí, cho dù là kiếm thuật của Mộc.

Thiên Nguyệt rất mạnh, thế nhưng cũng không cách nào công kích được anh Giang Cung Tuấn biết, ra tay là đệ tử của Thần Viện, sau này anh muốn gia nhập Thần Viện, anh cũng không muốn khiến cho quan hệ quá căng, hơn nữa anh gia nhập Thần Viện, chỉ là muốn tìm một chỗ an tâm để tu luyện mà thôi.

Anh không muốn nổi tiếng.

Nhanh chóng né tránh, xuất ở phía xa, kịp thời dừng tay, nói: “Đã nói ba chiêu, bây giờ cũng đã được ba mươi chiêu rồi đó”

Mộc Thiên Nguyệt ngừng lại, nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt lộ ra một vẻ ngưng trọng, anh biết, Giang Cung Tuấn không xuất toàn lực, thế nhưng anh ta đã sử dụng kiếm thuật mạnh nhất, vậy mà không có cách nào khiến cho Giang Cung Tuấn bị thương.

Nếu như Giang Cung Tuấn phản kích, nói không chừng anh đã sớm thua trận rồi.

Bây giờ, Giang Cung Tuấn cho một cái bậc thang đi xuống, anh †a cũng thu hồi kiếm, hai tay ôm quyền, nói: “Lợi hại, thật sự là lợi hại, thật sự không nghĩ đến lần kiểm tra đánh giá trong hàng đệ tử này lại tồn tại người mạnh như vậy”

Giang Cung Tuấn cười nhạt. Đọc tại truyen.one giúp lên chương tốt hơn!

Thấy cuộc chiến đấu đã kết thúc, Du Huyền nhanh chóng đi tới, nhìn Giang Cung Tuấn, trên gò má lộ ra một vẻ lo âu, hỏi: “Không sao chứ?”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Sao mà có thể có sao được chứ”

“Đi thôi”

Giang Cung Tuấn không để ý Mộc Thiên Nguyệt, nói một câu với Du Huyền, xoay người rời đi “Làm gì?”

Giờ phút này, lại có một tên đệ tử của Thần Viện đi tới, chặn lại đường đi của Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhìn người này một cái, nhìn qua rất trẻ tuổi, ước chừng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhưng Giang Cung Tuấn biết, tuổi tác của tu sĩ không thể nhìn vẻ bề ngoài “Sao vậy, còn có chuyện gì sao?” Giang Cung Tuấn nhìn đệ tử của Thần Viện cản đường, hỏi.

Đệ tử của Thần Viện nói: nhưng cô ta thì không được”

Anh ta chỉ Du Huyền, nói: “Thực lực của cậu rất mạnh, tiếp rất nhiều chiêu của sư đệ Mộc, cậu đi, tôi không ý kiến, thế nhưng cô ta thì không được”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cau mày.

Mặt Du Huyền đầy khẩn trương, rất sợ Giang Cung Tuấn bỏ cô ấy lại, kéo tay của anh thật chặt.

Giang Cung Tuấn nhìn đệ tử của Thần Viện cản đường, nói: “Nếu như tôi phải mang cô ấy đi thì sao?”

“Vậy phải xem cậu có cái bản lĩnh này không đã”

“Được, cùng lên đi”

Giang Cung Tuấn nhàn nhạt mở miệng.

“Thằng nhóc, cậu quá ngông cuồng” Đệ tử.

cản đường của Thần Viện hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi tên là Vũ Khoái, xin hãy nhớ tên của tôi.

‘Cậu có thể đi, “Không cho cậu biết tay thì lại tưởng tôi dễ ức hiếp”

Sắc mặt Giang Cung Tuấn trầm xuống, buông Du Huyền ra, nói: “Cô lui về phía sau.”

Du Huyền nhanh chóng lui về phía sau.

Sau khi cô lui về sau thì trong nháy mắt, Vũ Khoái đã rút kiếm ra.

Thế nhưng ở trong chớp nhoáng này, Giang Cung Tuấn chuyển động Vận dụng toàn lực, dùng tốc độ cực nhanh ở trước người Vũ Khoái, anh ta mới m, ngực liền trúng một chưởng.

Tốc độ của Giang Cung Tuấn quá nhanh, nhanh đến mức anh ta căn bản không phản ứng kịp, thân thể bị đánh bay rớt ra ngoài, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

Mặc dù cảnh giới của Giang Cung Tuấn đã vượt qua năm tầng, thân xác cũng có thể so.

với giai đoạn thứ nhất Nhập Thành, thế nhưng ở mỗi cảnh giới anh đều đạt tới trình độ cao nhất, thực lực của anh không thể dùng cảnh giới để chống đối.

“Xoẹt!”

Vũ Khoái bị đánh lui, bị đánh hộc máu, những đệ tử khác của Thần Viện cũng nhanh chóng rút kiếm, nhanh chóng vây Giang Cung Tuấn lại.

Trong chớp nhoáng này, trong tay Giang Cung Tuấn xuất hiện một thanh kiếm dài màu vàng.

Đệ nhất Long kiếm trong tay, thân thể Giang Cung Tuấn chợt lóe.

Anh thi triển kiếm thuật mà Tố Quỳnh truyền lại, một chiêu kiếm thuật này, là do anh dung hợp vô số kiếm thuật vào một chỗ.

Một kiếm này, nhanh đến mức tận cùng, nhanh đến mức mười mấy đệ tử của Thần Viện ở bốn phía cũng không phản ứng kịp, thanh kiếm dài trong tay liền bị chém đứt.

Một khắc sau, Giang Cung Tuấn xuất hiện sau lưng mười mấy đệ tử của Thần Viện.

Mà những thanh kiếm trong tay đệ tử của Thần Viện, tất cả đều bị chém đứt.

Giang Cung Tuấn thu hồi đệ nhất Long kiếm, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đệ tử của Thần Viện “Nếu như tôi không nương tay thì thứ cắt phải không phải là kiếm, mà là đầu của mấy người”

Âm thanh của anh vang khắp nơi, rất bình thản.

“Chuyện này?”

Đệ tử của Thần Viện lúc này mới phản ứng được, nhìn thanh kiếm gấy trong tay, mặt đầy kinh ngạc.

Xa xa, Du Huyền nhanh chóng đi tới, nhìn Giang Cung Tuấn, cặp mắt bốc lên những đốm nhỏ, không nhịn được tán thưởng nói: “Thật lợi hại, anh Giang, thật sự không nghĩ đến thực lực của anh lại mạnh đến như vậy”

“Đi”

Giang Cung Tuấn không nói nhiều, xoay người rời đi Du Huyền nhanh chóng theo sau lưng.

Mà mười mấy đệ tử của Thần Viện, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Giờ phút này, bọn họ đều không giữ lại dũng khí của Giang Cung Tuấn.

Giờ phút này, ngoại giới, trên tường thành.

Trưởng lão Thần Viện luôn chăm chú nhìn tình huống bên trong của Sơn Nguyệt chuyện bên trong Sơn Nguyệt đồ cũng không thỏa mãn ông ta.

“Sư phụ, thằng nhóc này, có chút mạnh”

Bạch Tiên Hồng thấy được một kiếm của Giang Cung Tuấn đã chặt đứt mười mấy thanh kiếm của đệ tử của Thần Viện, không nhịn được nói.

“Đúng vậy”

Trưởng lão Thần Viện khẽ vuốt râu trắng bệch, cười nói: “Đúng là có chút mạnh, nhưng, có tính là rất kinh diễm hay không, với sự hiểu biết của ta, lần này Minh Lam Tông thu nhận được không ít cường giả kinh diễm, thậm chí còn có một người là bậc đại thần thông”

Mặt trưởng lão Thần Viện đầy hâm mộ.

Danh tiếng Thần Viện của ông ta không có ở dưới Minh Lam Tông, thế nhưng lần thu nhận đệ tử này thì lại có thời gian chậm hơn Minh Lam Tông một chút, dẫn đến những thiên tài chân chính đều bị Minh Lam Tông chiêu mộ hết.

Thế nhưng có thể thấy trong hàng đệ tử của đợt kiểm tra đánh giá này, có người chỉ cần dùng một kiếm là đã có thể đánh nát mười mấy thanh kiếm trong tay đệ tử của Thần Viện, chuyện này cũng rất an ủi.

“Tiên Hồng, ta có thể nhìn ra, thắng nhóc này vẫn chưa dùng toàn lực, con tiến vào Sơn Nguyệt đồ, tìm cơ hội thử một chút thực lực chân chính của cậu ta.”

Nghe vậy, Bạch Tiên Hồng khẽ cau mày, nói: “Sư phụ, lần này đi theo hàng đệ tử, cũng có rất nhiều đệ tử kiệt xuất, không cần thiết để cho con đính thân ra tay đâu, cậu ta mặc dù mạnh, nhưng cũng không đáng giá để con đích thân ra tay thăm dò”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio