Chương : Đến rồi, đều đến rồi
Mặc dù kiến trúc của Cổ Tộc đều rất đơn giản nhưng Cổ Tộc thật sự rất rộng. Giang Cung Tuấn và Tiêu Minh Hoàng được bố trí trong một khu nhà độc lập. Còn Ngọc Mỹ thì đi thông báo cho các trưởng lão.
Phía sau thôn có rất nhiều núi. Trên đỉnh núi cũng có một số tòa nhà. Những người có thể ở trên núi đều là những nhân vật lớn trong Cổ Tộc. Hiện tại, ba của Ngọc Mỹ đang bế quan, người quản lý các việc lớn nhỏ trong tộc là đại trưởng lão Cổ Ngọc.
Ngọc Mỹ đi lên ngọn núi mà Cổ Ngọc đang tu luyện. Trên đỉnh núi, một lão già ước chừng bảy, tám mươi tuổi, râu ria đầy mặt đang ngồi trên đất chơi dể.
“Đại trưởng lão” Ngọc Mỹ còn cách rất xa đã lên tiếng chào hỏi.
“À, là Ngọc Mỹ” Đại trưởng lão Cổ Ngọc ngước lên nhìn một cái, tóm lấy con dế trên mặt đất cầm trong tay, rồi ngồi bệt xuống đất, nhìn Ngọc Mỹ đang đi đến, hỏi: “Sao rồi, có chuyện gì à?”
Ngọc Mỹ nhìn thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của đại trưởng lão cũng không biết nên làm sao, chỉ nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là liên quan đến việc cử hành thi đấu để cạnh tranh tư cách vào Hỏa Tháp.”
“Ồ?” Nghe vậy, đại trưởng lão Cổ Ngọc nhìn Ngọc Mỹ, hỏi: “Chẳng lẽ là Hỏa Tháp có chuyện rồi, trận pháp của Hỏa Tháp xuất hiện vết nứt rồi sao?
“Không phải, trưởng lão” Ngọc Mỹ dở khóc dở cười: “Là thế này, trưởng lão Tiêu Minh Hoàng của Thần Viện đã đem theo đệ tử đến xin Cổ Huyết của tộc ta, bị con từ chối rồi. Con có hứa với trưởng lão sẽ để đệ tử của ông ấy tham tranh đoạt tư cách vào Hỏa Tháp.”
“Là vậy à, ta cứ tưởng là chuyện gì to tát, con cứ quyết định là được rồi.”
“Đại trưởng lão là người quản lý mọi việc, con dĩ nhiên phải đến thông báo một tiếng”
Đại trưởng lão nói: “Ta thì không có ý kiến gì, chỉ sợ mấy người khác có ý kiến thôi. Dù gì thì Hỏa Tháp năm mươi năm mới mở một lần, không ít đệ tử chỉ trông vào cơ hội này để được vào Hỏa Tháp tu luyện”
Vậy hãy để thực lực nói chuyện” Ngọc Mỹ có nét mặt không màng tới, nói: “Hơn nữa, trước nay, các chủng tộc khác khi nghe nói tộc ta sẽ mở Hỏa Tháp cũng thường đem theo đệ tử đến tham gia. Hiện nay thời gian chưa đến, chứ đợi đến ngày mai chắc chắn sẽ có không ít chủng tộc và môn phái đem theo đệ tử đến. Những người khác không biết thể chứ Minh Lam Tông nhất định sẽ đến”
Trước đây đều là tộc trưởng mời các môn phái, chủng tộc khác đến, nhưng Minh Lam Tông trước giờ đều là không mời mà tới. Ngọc Mỹ tin rằng lần này Minh Lam Tông cũng không có ngoại lệ.
“Đợi mọi người đến rồi hãy nói đi” Đại trưởng lão không hề quan tâm đến mấy chuyện này.
“Vâng, Ngọc Mỹ xin cáo lui” Ngọc Mỹ quay người rời đi.
Sau khi cô ấy rời khỏi đó, liền đi tìm Tiêu Minh Hoàng, đem chuyện trưởng lão đồng ý nói cho ông ta biết. Nghe vậy, Tiêu Minh Hoàng cũng yên tâm rồi.
Sau khi Ngọc Mỹ đi khỏi, Tiêu Minh Hoàng nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Giang Cung Tuấn, tiếp theo là phải trông vào chính con rồi, nếu con không thể giành được cái tư cách này thì chẳng thể oán trách ai được.”
Giang Cung Tuấn mặt đầy tự tin nói: “Hiện tại, lực lượng trong cơ thể con có thể so được với giai đoạn thứ năm của cảnh giới Nhập Thành, dưới năm mươi tuổi có rất ít người đạt được đến cảnh giới này đúng không?”
Tiêu Minh Hoàng nhắc nhở, nói: “Tuy là nói như vậy, nhưng đừng quá kiêu ngạo, phải biết là ngoài trời có trời, ngoài người có người, thời đại này không thiếu nhất chính là thiên tài, tùy theo thời gian giải khai phong ấn càng lúc càng gần, càng lúc càng có nhiều thiên tài được sinh ra”
“Vâng, đệ tử biết, xin nghe theo lời dặn dò của sự phụ”
Hôm nay, Giang Cung Tuấn và Tiêu Minh Hoàng đều không đi ra ngoài, chỉ ở lại trong phòng.
Đêm, lặng lẽ trôi qua. Hôm sau, trời vừa sáng, bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa. Giang Cung Tuấn ngừng tu luyện, ra mở cửa.
Đứng ở bên ngoài là một đệ tử của Cổ Tộc, anh ta rất tôn kính nói: “Chàng trai, thi đấu giành tư cách vào Hỏa Tháp hôm nay bắt đầu, cô chủ nói tôi đến báo cho ngài biết, và đưa ngài đến núi Thông Thiên”
“Được, vất vả rồi” Giang Cung Tuấn đi ra khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, Tiêu Minh Hoàng cũng ra khỏi phòng.
“Sư phụ”
Giang Cung Tuấn chào Tiểu Minh Hoàng một tiếng. Sau đó, dưới sự dẫn đường của đệ tử Cổ Tộc, hai người rời khỏi thôn, đi về phía ngọn núi ở sau thôn.
Núi Thông Thiên là ngọn núi cao nhất ở Cổ Tộc, nơi này cũng là nơi cư trú của tộc trưởng Cổ Tộc, nếu là bình thường, những đệ tử khác sẽ bị cấm đi vào. Hôm nay cũng là một ngày hội lớn năm mươi năm một lần của Cổ Tộc. Những người xuất sắc của những năm trước đều đã chuẩn bị rất nhiều năm chính là vì thắng lợi trong ngày hôm nay, tiến vào Hỏa Tháp, trở thành đối tượng bồi dưỡng chủ yếu trong tộc.
| Lúc Giang Cung Tuấn và Tiêu Minh Hoàng đi đến núi Thông Thiên, võ đài trên đỉnh núi đã có không ít người tụ tập, phần lớn đều là những người trẻ tuổi, ngoài bọn họ ra, cũng có một số cường giả của thế hệ trước. Giang Cung Tuấn nhìn thấy Ngọc Mỹ. Lúc này, cô ta đang đứng cùng với một số lão già, dường như đang bàn bạc chuyện gì.
Ngọc Mỹ đang đứng cùng với đại trưởng lão Cổ Ngọc, lúc này, cô nhỏ giọng nói: “Đại trưởng lão, Minh Lam Tông đến rồi, Tà Kim Thánh cũng mang theo đệ tử đến Cổ Tộc, còn có Đế Hoàng cũng đến rồi”.
Ngọc Mỹ nhíu mày, nói: “Bởi vì cuộc đấu lớn sắp tới, bọn họ biết tộc chúng ta sắp mở Hỏa Tháp lúc này nên đều mang theo đệ tử đến rồi, đều muốn tiến vào Hỏa Tháp, tranh thủ trước khi cuộc đấu lớn bắt đầu nâng cao cảnh giới hơn nữa.”
“Đến thì đến thôi” Đại trưởng lão Cổ Ngọc vẫn không hề quan tâm.
“Nhưng mà, đến đông như vậy, mà mấy người đến lần này đều là hạt giống ưu tú cho cuộc đấu lớn sắp tới, đều có tư cách giành được vị trí trong mười hàng đầu. Bọn họ đến rồi thì số đệ tử có thể vào Hỏa Tháp của tộc ta sẽ giảm đi rất nhiều”
“Cho dù vậy thì ta có thể làm gì được, cũng không thể cự tuyệt hết bọn họ phải không?” Đại trưởng lão Cổ Ngọc nói: “Tộc chúng ta trước nay vẫn rất ít gây sự chú ý, chưa từng có ân oán với các thế lực bên ngoài. Tuy Tộc ta không sợ bất kỳ kẻ nào, nhưng cũng không thể làm quan hệ trở nên căng thẳng được. Những người khác đều quan trọng, chỉ cần con có thể vào được Hỏa Tháp là được rồi”
“Vâng” Ngọc Mỹ cũng không nói gì thêm nữa.
“Ha ha, đại trưởng lão, bao nhiêu năm không gặp, trông ông vẫn tráng kiện như xưa” Chính vào lúc này, một tiếng cười lớn vang lên.
Cùng truyền đến với tiếng cười là một bóng người từ dưới chân núi xông lên rất nhanh, âm thanh còn chưa hết thì người đã xuất hiện ở trước võ đài trên núi Thông Thiên. Đó là một người đàn ông trung niên, tuổi tác ước chừng trên dưới bốn mươi, vóc dáng khá cường tráng, trên người mặc một bộ trường bào rất hoa lệ, mặt tròn, mày rậm mắt to, nhìn qua trông rất thô cuồng. Ở bên cạnh ông ta còn có một thanh niên trẻ tuổi mặc bộ trường bào màu vàng kim.
“Ông ta cũng đến rồi?” Nhìn thấy hai người này, Tiêu Minh Hoàng lập tức nhíu mày.
Nghe thấy, Giang Cung Tuấn ở bên cạnh liền hỏi: “Sư phụ, là ai vậy?”
Tiêu Minh Hoàng nói: “Người đàn ông trung niên đó là Tông Chủ của Minh Lam Tông, Minh Lam Thanh Hoàng, là cường giả số một số hai trong giới sơ khai, còn người trẻ tuổi mặc trường bào màu vàng kim bên cạnh ông ta chính là đệ tử mới của Minh Lam Tông, anh cũng là một bậc đại thần thông, lai lịch không rõ, chỉ biết tuổi tác không lớn, năm nay mới khoảng tuổi nhưng đã tiến đến giai đoạn bảy của cảnh giới Nhập Thành”
“Kinh khủng đến vậy?” Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Tiêu Minh Hoàng mặt mày nghiêm túc: “Ta cũng không ngờ là Mình Lam Tông sẽ đưa đệ tử đến đây.”
Phía trước, Cổ Ngọc nhìn thấy sự xuất hiện của Minh Lam Thánh Hoàng, vuốt râu, cười nói: “Minh Lam Tông chủ, đã lâu không gặp, ông vẫn khỏe chứ?”
Minh Lam Thánh Hoàng cười nói: “Không mời mà tới, đại trưởng lão sẽ không trách tội chứ?”
“Làm gì có, làm gì có, người đến là khách, hoan nghênh, hoan nghênh” Cố Ngọc tươi cười lên tiếng, nhưng trong lòng đã đem mười tám đời tổ tiên của Minh Lam Thánh Hoàng chửi hết một lượt rồi.