Chương : Hành động của Bảo Văn
Giang Cung Tuấn không ngờ con gái mình lại được thiên đạo chọn trúng, trong người có liêm thẩm phán.
Bây giờ anh đã biết liêm thẩm phán có ý nghĩa thế nào.
Điều này mang nghĩa giống như hình kiếm, có thể thẩm phán tất cả người phạm tội.
Mà nó thẩm phán người phạm vào pháp lệnh của đoan hùng.
Vi Lam thì thẩm phán người phạm vào thiên đạo.
Có điều rốt cuộc thế nào mới phạm vào thiên đạo thì anh không biết, vì cảnh giới của anh còn yếu, chưa đạt tới cấp độ giải thiên cơ.
“Thời kì rực rỡ tới, thời kỳ hắc ám trong lịch sử cũng tới.” Tổ Quỳnh cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng, chậm rãi nói: “Từng có thời đại thẩm phán giả, đại để nhiều như chó, tôi tin qua một thời gian, lúc những thiên tài này trưởng thành, đều có thể đạt tới cảnh giới đại đế, đại để càng nhiều, thế giới càng loạn.
Những thứ này đã nói quá thần lên cực cao.
Tạm thời anh không muốn nói tới.
Bây giờ việc cấp bách là mau chóng diệt đi trú đóng ở minh lam tông ở địa cầu “Chị Tổ Quỳnh, tôi còn có việc, tôi đi trước.” Giang Cung Tuấn lên tiếng.
“Ừ, đi thôi, tôi có thể cảm ứng được vận may sau kiếp nạn thứ hai xuất hiện rồi. Chờ cậu xử lý xong việc trong tay, bế quanh một thời gian, có lẽ tạo hoá sẽ xuất hiện”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nổi hứng tò mò: “Rốt cuộc nó là gì, còn có kiếp nạn thứ ba của nhân loại là gì?” Tổ Quỳnh lắc đầu.
“Tôi cũng không biết, cần xuất hiện hoặc sắp xuất hiện, thiên đạo mới có thể dựa vào thiên đạo dịch chuyển để cảm ứng được tạo hoá gì đó, kiếp nạn gì đó.
“Vậy à.” Giang Cung Tuấn thất vọng, anh còn tưởng Tổ Quỳnh cái gì cũng biết, không gì không làm được.
Anh nhìn Tổ Quỳnh, cũng có hứng thú với thực lực của cô ta.
“Rốt cuộc cảnh giới của chị là gì?”
“Tôi à?”
Tổ Quỳnh nhếch miệng cười: “Dưới đại để đệ nhất nhân đi.”
“Mạnh vậy sao?” Giang Cung Tuấn chợt hỏi: “Vậy thế giới bên này còn có cường giả cấp đại để tồn tại không?”
“Đại đế à?” Tổ Quỳnh nghĩ, nói: “Hẳn là có trong lịch sử, nhưng từng sinh ra không ít đại đế, vẫn có những đại để thất lạc, hoặc che giấu, với cả đạt được đến cảnh giới đại để có thể nghịch thiên cải mệnh, cho dù mất đi cũng có thể trùng sinh.
Tổ Quỳnh nói vậy nên Giang Cung Tuấn cũng hiểu rõ đại khái.
Đều do thực lực của anh chưa đủ cho nên mới tiếp xúc đến cấp cường giả. Chờ thực lực anh tăng lên, những cường giả này có lẽ sẽ xuất hiện.
“Tôi đi đây.
Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời, rời khỏi tiên phů.
Đoan hùng, hoàng cung.
Sau đó Giang Cung Tuấn chẳng hề làm gì, mà ơt lại đoan hùng.
Anh cũng chỉ điểm Vi Lam tu luyện, Vi Lam là thiên tài, cho dù học gì cũng có thể vừa học đã biết, cho dù học võ học gì cũng thông thạo.
Giang Cung Tuấn cũng biết, Sở Vi đến kim các tìm thủ hộ giả bế quan.
“Anh Giang”
Hoàng cung hậu viện, Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế, nhìn Vi Lam luyện kiếm, một tiếng gọi truyền đến.
Giang Cung Tuấn quay người nhìn lại, phát hiện một cô gái xinh đẹp đi tới, cô mặc váy áo màu lam, tóc đen dài, gương mặt xinh đẹp, dáng người thon thả, khí chất mề người.
“Đan Thiến à”
Trên mặt Giang Cung Tuấn toàn ý cười, hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì không?”
Đan Thiến đi tới, ngồi bên cạnh Giang Cung Tuấn, nói: “Chẳng phải anh Giang là cao thủ đệ nhất nhân loại sao, bây giờ tất cả nhân loại đều muốn bái anh làm thầy, tôi cũng có vài vấn đề nan giải về mặt tu luyện, muốn hỏi thăm anh một chút.”
“Được, cô hỏi đi.”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Đạn Thiến hỏi thăm một chút về những khó khăn của cô, Giang Cung Tuấn cũng hỏi gì đáp nấy.
Mấy ngày sau Giang Cung Tuấn cũng đều ở trong hoàng cung.
Bạn bè ngày xưa không ngừng tới tìm anh. Nhưng đa số thời gian anh đều ở bên Vĩ Lam.
Lúc này, núi Bất Chu, Minh lam tông. Trận chiến của Ma Lặc và Giang Cung Tuấn đã qua mấy ngày.
Mấy ngày nay, Bảo Văn ăn không ngon, ngủ không yên.
Thực lực của Giang Cung Tuấn quá đáng sợ, Luyến Bá vô tận của anh quá khủng khiếp, có thứ đó trong tay, Giang Cung Tuấn đều có thể phát ra uy lực lớn, nếu rơi vào tay ông ta, thì còn đến đâu.
Cộc cộc cộc.
Tiếng bước chân truyền đến.
Một người đàn ông trung niên đi vào, quỳ một chân xuống đất. Trưởng lão
Bảo Văn kịp phản ứng, nhìn người đàn ông quỳ trên đất, vẻ mặt mang theo tia bất mãn: “Minh lam tông giới sơ khai đã bị diệt, tông chủ phản bội nhân loại, trở thành nhanh vuốt của ma tộc. Giới sơ khai giờ không còn mình làm tông nữa, chỉ còn Minh lam tông ở địa cầu.
Người đàn ông lập tức đổi giọng: “Tông chủ
Lúc này gương mặt già nua của Bảo Văn mới mang theo ý cười: “Chuyện là thế nào?”
Người kia đứng lên: “Bẩm tông chủ, đã gần đạt được rồi, trong khoảng thời gian này, Minh lam tông ta ở địa cầu phát triển rất tốt, lôi kéo được không ít tu sĩ, nhân loại địa cầu trước giờ bất hoà, hơn trăm năm trước còn xảy ra thế chiến.”
“Đế quốc mặt trời vẫn luôn có dã tâm bừng bừng, thuộc hạ tìm được người cầm lái của đế quốc mặt trời, lập thành hiệp nghị với gã, phải ra ba mươi vạn tu sĩ trợ giúp đế quốc mặt trời. Bên đó bày tỏ có thể cầm được Đoan hùng trong vòng ba tháng.
“Rất tốt”
Bảo Văn hài lòng nói: “Chuyện này phải nhanh, tôi không muốn tên Giang Cung Tuấn kia có cơ hội nghỉ ngơi hồi sức. Phải nhanh chóng tiến quân vào Đoan Hùng, không chế và bắt sống Giang Cung Tuấn
Vừa nói ông ta vừa lâm vào trầm tư một lúc lâu, mới dặn dò: “Chung Cảnh, chuyện này ông tự xử đu, đừng để sai sót”
“Vâng.”
Chung Cảnh nhận lệnh, lập tức rời đi.
Bảo Văn lại lâm vào trầm tư.
Bây giờ Giang Cung Tuấn có chỗ dựa lớn, ông ta không thể tuỳ tiện chọc vào được, nếu chọc vào ma tộc, ông ta nhất định phải chết.
Ông ta biết nhân loại luôn bất hoà, cho nên định cho chúng tự chém giết lẫn nhau.
Mà đế quốc mặt trời được ông ta chọn trúng.
Ông ta muốn mượn tay đế quốc mặt trời diện Đoan Hùng.
Ma Lặc hạ lệnh cho yêu thủ không làm địch với nhân loại, nếu không thì chính là lẻ thù với Ma Lặc, việc này dẫn đến yêu thú đều ẩn nấp, nhưng nhân loại tự giết nhau thì Ma Lặc không quản được.
“Giang Cung Tuấn à Giang Cung Tuấn, sớm biết vậy đã cướp cơ thể mày. Nhưng mà giờ cũng tốt, trên người mày có Luyến Bá vô tận, thứ này chắc chắn bổn tông chủ phải có được.
Bảo Văn nhẹ giọng nói, vẻ mặt u ám hiếm thấy.
Giang Cung Tuấn không biết mình vừa giải quyết xong kiếp nạn thứ hai thì chiến tranh lại bắt đầu.