Chương
“Hôm nay chính là ngày giỗ của ông”
Nghe thấy những từ này, Bảo Văn tức giận bật cười. “Ha ha, ngày giỗ của tôi. Giang Thần, ai cho cậu dũng khí vậy?”
Bảo Văn tức giận, ông ta tu luyện hàng nghìn năm có sóng gió nào mà chưa từng nhìn thấy chứ. Nhưng bây giờ ông ta lại bị một tên nhóc con vắt mũi còn chưa sạch dùng kiếm chỉ vào mình, lửa giận trong lòng ông ta lập tức bùng lên.
Nhưng nhìn thấy bốn trăm nghìn quân ở phía xa xa, cảm nhận sức mạnh được hình thành từ bốn trăm nghìn quân chồng khí tức lên nhau thì ông ta cũng hơi chột dạ, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng mình.
Bây giờ ông ta chỉ có kéo dài thời gian.
Sau khi bình tĩnh trở lại, vẻ mặt của ông ta cũng dịu đi rất nhiều, trên gương mặt già nua còn nở nụ cười và nói: “Giang Cung Tuấn, tôi không có thù oán gì với cậu. Tôi xét xử cậu chỉ vì sau khi phạm tội nhưng cậu không biết hối cải mà còn tu luyện ma công. Tôi làm như vậy là suy nghĩ cho loài người của ba nghìn thế giới”
“Ha.”
Giang Cung Tuấn nở nụ cười lạnh lùng. “Hay cho lý do này”
Dường như anh đã thấy được Bảo Văn đang kéo dài thời gian là đang chờ đợi cái gì đó.
Anh lập tức nghĩ đến.
Mục đích Bảo Văn kéo dài thời gian chỉ có một lý do, đó chính là Bảo Văn đã biết anh muốn đến, biết mình không phải là đối thủ nên muốn bắt người uy hiếp anh.
Cơ thể anh loé lên rồi xuất hiện trong không trung.
Vừa mới xuất hiện trong không trung, anh lập tức dung hoà khí tức của bốn trăm nghìn quân lại thành một. Vào lúc này anh có thể tùy ý điều động sức mạnh của bốn trăm nghìn người, và những người khác cũng có thể tùy ý điều động luồng sức mạnh này.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của Bảo Văn thay đổi. “Giang Cung Tuấn, cậu muốn làm gì?”
Lúc này xung quanh Minh Lam Tông đã xuất hiện rất nhiều tu sĩ, những người này đều là thiên tài đến từ ba nghìn thế giới. Bọn họ đều nhìn thấy Giang Cung Tuấn xuất hiện trên không trung, vẻ mặt ai cũng hơi thay đổi. “Giang Cung Tuấn có thể giết tiên. Bảo Văn cũng là tiên, những cao thủ cấp tiên chiến đấu với nhau thì dư âm cuộc chiến sẽ rất kinh khủng.”
“Lùi về sau.
Vì để không bị vạ lây, những tu sĩ xem náo nhiệt đều lần lượt lùi về sau.
Mà trong không trung, thanh kiếm dài trong tay Giang Cung Tuấn nghiêng và chỉ về phía Bảo Văn ở phía dưới. Anh lạnh lùng nói: “Bảo Văn, khi đó ông đã ra tay với tôi vì để lấy được công pháp của tôi, hôm nay tôi phải giết ông.
Chết đi!”
Chữ “chết” vừa thốt ra.
Trong kiểm liền biến ra vô số kiếm khí.
Kiếm khí cuồn cuộn lao xuống.
Cơ thể của Bảo Văn chợt lóe lên, tránh được kiểm này. Ông ta né tránh, nhưng những đệ tử của Minh Lam Tông khác thì thê thảm.
Cả Minh Lam Tông lập tức biến thành đống hoang tàn, tất cả đệ tử của Minh Lam Tông đều chết oan uổng.
Cao thủ cấp tiên khác vừa tấn công đã kinh khủng như vậy.
Vào giây phút này, trong chu vi mấy trăm cây số tại dãy núi nơi Minh Lam Tông đang ở đều biến thành đồng hoang tàn.
Ở phía xa xa, trên bầu trời.
Vẻ mặt của Bảo Văn vô cùng kỳ lạ, ông ta không ngờ Giang Cung Tuấn lại quả quyết, không nói lời nào mà ra tay như vậy.
Mà ông ta không hề nắm chắc phần thắng nào khi đấu với Giang Cung Tuấn. “Giang Cung Tuấn, cậu thật sự muốn quyết một trận tử chiến như vậy sao?” Bảo Văn lạnh lùng nói. “Xuất chiêu đi.” Giang Cung Tuấn lên tiếng. “Hừ.”
Bảo Văn biết Giang Cung Tuấn đã chạm vào ý muốn giết nên lạnh lùng nói: “Cậu tưởng tôi không có người kế nhiệm sao? Cho dù tôi không phải là đối thủ của cậu, cho dù cậu có giết tôi thì con gái của cậu cũng phải chết.”
Nghe thấy câu nói này, Giang Cung Tuấn tức giận.
Anh thu lại thanh kiếm dài, Luyến Bá Vô Tận biến ảo từ trong cơ thể.
Một trăm linh tám miếng Luyến Bá Vô Tận xuất hiện giữa không trung. “Đây là…”
Nhìn thấy Luyến Bá vô tận, Bảo Văn rất sợ hãi.
Lúc này ông ta cũng để ý đến việc lấy được bảo vật của Giang Cung Tuấn nữa mà bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất, ông ta quay người chạy trốn.
Nhưng Luyến Bá vô tận đã đập về phía ông ta.
Bảo Văn là tiên, ông ta dùng sức mạnh đáng sợ để cưỡng ép xé hư không ra và muốn chạy vào trong hư không rời khỏi khu vực này. Nhưng Luyến Bá vô tận đã đập vào trong hư không bị xé rách, vết rách của hư không lập tức biến mất.
Bảo Văn cũng bị chấn động khí huyết bởi sức mạnh đáng sợ đó mà quằn quại. Chưa đợi ông ta phản ứng, miếng Bá Luyến vô tận thứ hai đã đập lến.
Ông ta nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng sức mạnh của Luyến Bá vô tận quá kinh khủng đã hình thành sức nén không gian đáng sợ, dưới áp lực này, tốc độ của ông ta trở nên chậm chạp.
Tốc độ vừa chậm lại, ông ta đã bị Luyến Bá vô tận đập trúng.
Nhưng cảnh giới của ông ta cao hơn Giang Cung Tuấn một chút nên khi bị Luyến Bá vô tận đập trúng chỉ đánh ông ta rơi từ trên trời xuống đống đổ nát trên mặt đất mà thôi, chiêu này vẫn không đủ để lấy mạng ông ta. “Thật đáng sợ!”
“Bảo Văn là đệ nhất trung thiên hậu kỳ đỉnh phong ở Tiên Cảnh, nhưng lại không hề có bất kỳ đường đánh trả nào dưới Bá Luyến vô tận.”
Ở phía xa xa, những tu sĩ đang xem cuộc chiến hoàn toàn kinh hãi.
Vù! ở phía dưới đống đổ nát, Bảo Văn lao đến đứng trong không trung.
Lúc này đầu tóc ông ta rối bù, khoé miệng có vết máu, toàn thân nhếch nhác. “Đáng ghét, chết đi!”
Ông ta đã nổi giận rồi.
Trong tay ông ta lập tức hiện lên một thanh kiếm dài.
Thuận tay vùng vẫy.
Trong không trung mây đen lập tức giăng đầy trời, trong tầng mây còn xuất hiện sấm sét. Những sấm sét này đều tấn công khắp nơi theo sự điều khiển từ thanh kiếm dài trong tay ông ta.
Uỳnh uỳnh uỳnh.
Sấm sét không ngừng giáng xuống bốn trăm nghìn quân.
Nhưng bốn trăm nghìn quân đã hình thành một tổng thể, một người bị thương thì tất cả cũng sẽ chịu một phần tổn thương. Cộng thêm khí tức của bọn họ quá mạnh, cho dù là sấm sét đáng sợ cũng không phá hỏng được trận pháp.
Nhưng có một chiến sĩ bị thương, chấn động đến hộc máu.
Vù!
Bá Luyến vô tận bay ra ngoài chặn trên không trung để ngăn sấm sét lại.
Lúc này ba người Ngô Huy, Tiêu Dao Vương và Trần Vũ Yến cũng ra tay. Ba người bọn họ cũng là thủ lĩnh, có thể tùy ý điều động sức mạnh của trận pháp. Lúc này sức mạnh của bọn họ cũng rất mạnh, có thể giao đấu với tiên.
Dưới đòn đánh từ hai mặt của ba người họ, Bảo Văn rất bối rối.
Sau đó mấy miếng Bá Luyến vô tận rơi xuống, Bảo Văn chưa né tránh nên bị đập mạnh xuống. Ông ta lại bị thương lần nữa, trên cơ thể cũng xuất hiện vết xước rách. “Đáng chết.”
“Đáng ghét.”
Ông ta mắng chửi.
Râm!
Lại bị đập thêm cái nữa.
Lúc này trong cơ thể của ông ta đã nát tanh bành, ông ta sợ rồi, hoàn toàn sợ rồi. “Giang Cung Tuấn, đừng, đừng đánh nữa. Tôi chịu thua, từ nay về sau tôi sẽ nghe theo lời sai khiến của cậu.” Bảo Văn vội vàng lên tiếng. “Ông không còn cơ hội nữa.”
Tâm trạng của Giang Cung Tuấn kích động, trong tay xuất hiện một thanh kiếm dài. Anh cầm thanh kiếm dài, lập tức xuất hiện trước mặt Bảo Văn một đâm một nhát.
Nhìn thì giống như là một nhát kiếm bình thường, nhưng lại là thay đổi khôn lường.
Bảo Văn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị trúng một nhát kiếm.
Đầu người rơi xuống đất, cơ thể thì lăn lộn trên không trung.
Ở phía xa xa cũng hội tụ thành hàng nghìn hàng vạn sinh linh.
Những sinh linh này nhìn thấy cảnh đó thì hoàn toàn sững sờ.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì ai mà ngờ rằng Giang Cung Tuấn có thể giết tiên?
Tam Hoài Linh cũng xem trận chiến.
Nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta hít một hơi thật sâu rồi nói: “Không hổ là trận pháp được tạo ra bởi chiến thần tài giỏi Thiên Bồng của Thiên Đình Cổ trong thời đại Thượng Cổ, thật sự quá kinh khủng. Nếu như sức mạnh của bốn trăm nghìn quân đột phá một lần nữa thì sức mạnh của Giang Cung Tuấn thật sự sẽ lên một tầng cao mới.”
Mạch Doanh đứng ở bên cạnh cũng hé miệng cười nói: “Giang Cung Tuấn thật tài giỏi, sau trận chiến này e rằng không có ai dám ra tay với loài người trên trái đất nữa.”
Sau khi Bảo Văn chết, Giang Cung Tuấn đã thu lại Bá
Luyến vô tận.
Mà bốn trăm nghìn quân cũng đáp từ trên trời xuống, xuất hiện trong đống đổ nát ở phía dưới.
Mặc dù trận pháp rất mạnh, nhưng những chiến sĩ này cũng không chịu nổi khi gắng gượng đấu lại với Bảo Văn mấy lần.