Chương : Khoản nợ chưa thu hồi
Đường Sở Vi nhìn thấy Ngụy Trình, trên mặt đây nghi hoặc, hỏi: ‘cậu chủ Ngụy Trình, là Công tử Giang lén lút tìm anh sao?”
“Hả?”
Ngụy Trình sững người, liếc Đường Sở Vi một cái.
Chẳng lẽ Đường Sở Vi còn không biết thân phận của Giang Cung Tuấn sao?
Công tử Giang trong miệng cô, lại là ai đây?
Là Giang Cung Tuấn sao?
Sau khi có hơi sững người, anh gật đầu: “Đúng, đúng vậy.
Phù!
Đường Sở Vi hít một hơi thật sâu.
Nếu như là Công tử Giang bí mật ra tay thì cô làm gì có đức hạnh như vậy chứ, đáng để cho Công tử Giang âm thầm giúp đỡ cô.
“Sở Vị, tôi xin lỗi, là tôi đường đột, tôi không xứng với cô, tôi xin thề, về sau tuyệt đối sẽ không quấy rầy cô nữa”
Ngụy Trình nói xong, nhìn Giang Cung Tuấn một cái.
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn còn đang miệt mài mải ăn, anh ta cũng không nói thêm, cúi đầu quay người rời đi.
Người của Đường gia đều sững sờ.
Đến khi Ngụy Trình đi rồi, Hà Diệp Mai mới phản ứng lại: “Công tử Giang, lại là Công tử Giang bí ẩn, cuối cùng thì công tử Giang bí ẩn này lợi hại như thể nào, làm sao đến cả Ngụy Trình cũng phải kiêng dè cậu ta đến vậy?”
Bà ta nhìn Đường Sở Vi, nghi ngờ hỏi: “Sở Vị, Công tử Giang bí ẩn rốt cuộc là ai thế?”
“Không, không là ai cả, ăn đi, đừng lãng phí nữa ạ”
Đường Sở Vi cũng chưa ăn cơm, cảm thấy hơi đói.
Nhìn thấy một bàn đây món ăn ngon, làm cô cũng cảm thấy hơi thèm ăn.
Sau khi ăn xong, người một nhà cùng nhau trở vê.
Cậu chủ Ngụy Trình không thành, Hà Diệp Mai lại bắt đầu hỏi thăm về Công tử Giang bí ẩn kia, sau khi về nhà, lôi kéo Đường Sở Vị hỏi chuyện của Công tử Giang bí ẩn.
Đường Sở Vi một chữ cũng không nhắc đến.
Cô cũng lười cùng người nhà nói cái gì đó, trực tiếp quay vê phòng.
Trong phòng, Giang Cung Tuấn đã lấy cái chiếu ra năm trên đó rồi.
Đường Sở Vi đi đến, anh lập tức đứng lên, khuôn mặt tươi cười: “Bà xã”
“ừ”
Đường Sở Vi đáp lại một tiếng, ngồi bên giường, nhìn Giang Cung Tuấn.
“Giang Cung Tuấn, anh luôn ở nhà cũng không phải cách, đi tìm một công việc, lương cao hay thấp đều không quan trọng, chỉ cân có công việc, không lãng phí thời gian là được, em không muốn người ngoài lại nói những lời khó nghe đó nữa.
Mười năm nay, Đường Sở Vi chịu đủ rồi.
Cô chịu đựng lời nói vô căn cứ.
Bây giờ hết khổ rồi.
Lại vì Giang Cung Tuấn, mà trước mặt người ngoài, cô còn không dám ngẩng đầu lên.
Cô cho rằng chính mình không để ý, chính mình có thể kiếm tiền nuôi Giang Cung Tuấn.
Nhưng khi thực sự nghe những lời nói vô căn cứ đó, trong lòng cô cũng không biết là mình đang cảm thấy như thể nào.
Cô muốn Giang Cung Tuấn tiến bộ lên một chút, như vậy người ngoài có thể ít nói những lời khó nghe lại.
“Đi làm…”
Giang Cung Tuấn nhíu mày.
Anh mới không có nhàn nhã như vậy mà đi làm.
Mười năm trong quân đội, dầu sôi lửa bỏng, cảnh tàn sát khốc liệt, anh trải qua những ngày nguy hiểm, bây giờ khó có được ngày nhàn rỗi, anh làm sao mà muốn quay về đi làm được chứ?
Nhưng anh cũng không muốn lại để Đường Sở Vi mất mặt được.
“Ngày… Ngày mai anh đi tìm công việc ngay.”
Anh thuận miệng nói cho có lệ.
Còn công việc, đến lúc nào đó tùy tiện đi gần tập đoàn Thời Đại, hoặc là tập đoàn Giang Long tạm giữ chức vị là được rồi.
Đường Sở Vi làm sao nghe không hiểu, Giang Cung Tuấn đang qua loa trả lời cô chứ.
Cô không biết làm sao thở dài một tiếng, nói rằng: “Ngủ đi, ngày mai em còn phải đi Vĩnh Thái nữa, còn có, anh cũng đừng ngủ trên đất nữa, lên giường ngủ đi”
Hôm nay, Đường Sở Vĩ thất thần cả ngày.
Cô nghĩ rất nhiều.
Cô cảm thấy, chính mình cũng có vấn đề.
Nếu như người nhà không trách móc Giang Cung Tuấn gì nhiều, không để ý đến Giang Cung Tuấn mấy, cô từ lâu đã ở cùng phòng với Giang Cung Tuấn, cũng không đến nỗi phải khiến cho Giang Cung Tuấn không tin cô, âm thầm bám theo cô.
“Bà xã, em nói thật sao?” Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi gật đầu: “Ừ”
Mặc dù bây giờ trong lòng có chút không muốn nhìn thấy Giang Cung Tuấn nhưng dù sao cũng là chồng của mình, mà hơn nữa cũng là Giang Cung Tuấn trả tiền, cô mới có thể thu mua Vĩnh Thái, Giang Cung Tuấn cũng giúp đã giúp cô nhiều như vậy, mà cô lại để cho Giang Cung Tuấn nằm dưới đất.
Nếu đổi lại là ai thì trong lòng cũng đều cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Giang Cung Tuấn gấp chiếu, đi về phía giường.
Đường Sở Vi nhẹ nhàng di chuyển vị trí, để ra một vị trí.
Giang Cung Tuấn nằm cạnh Đường Sở Vi, anh có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng, mê người bên trên người cô, mùi thơm này thật kích thích thần kinh của anh, có chút thất thường.
Anh lật người.
Đường Sở Vi đưa lưng về phía anh.
Cô không cởi quần áo, nhưng quần áo của cô là váy lửng, lưng trắng bóc hoàn toàn lộ ra trong †ầm mắt của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn có ý thăm dò hỏi: “Bà xã, em cảm thấy anh không xứng với em sao?”
Đường Sở Ví lật người.
Tầm mắt hai người đối diện nhau.
“Anh đừng nói bừa nữa, em không có coi thường anh mà”
Giang Cung Tuấn tiếp tục nói: “Trong lòng em, chỉ có người công tử Giang bí ẩn mới xứng đáng với em có phải hay không?”
Tâm tư bị vạch trần, Đường Sở Vi có chút bối tối.
€ô vội vàng giải thích nói: “Không, không có chuyện đó, em đã gả cho anh rồi, vậy chính là bà xã của anh, chỉ cần anh không làm điều gì có lỗi với em, em tuyệt đối không ly hôn với anh”
Đường Sở Vi nói khiến Giang Cung Tuấn rất cảm động.
Anh nhịn không được mà tới gần Đường Sở Vi hôn cô một cái.
Đôi môi áp sát.
“ô…
Đường Sở Vi có chút chống cự.
Nhưng mà Giang Cung Tuấn lại không có buông ra.
Vài giây ngắn ngủi, mặt của Đường Sở Vi đỏ lên rồi, trách mắng: “Muốn chết à”“
Giang Cung Tuấn liếm môi, cười nói : “Bà xã, em thật tốt”
Đường Sở Vi mặt có chút đỏ, quay người không thèm để ý.
Giang Cung Tuấn cũng không quá đáng.
Nhận giấy đăng kí kết hôn lâu như vậy rồi, đây cũng là lần đầu tiên hai người ngủ cùng nhau.
Nhưng buổi tối hôm nay, cái gì cũng không xảy ra, chỉ đơn giản là cùng ngủ mà thôi.
Màn đêm yên lặng không một tiếng động qua đi.
Ngày hôm sau!
Đường Sở Vi tỉnh dậy từ rất sớm, muốn đổi các bộ phận, ngay cả bữa sáng cũng không ăn đã mau chóng đi tới Vĩnh Thái.
Giang Cung Tuấn cũng theo ra ngoài cửa.
Đêm hôm qua, Đường Sở Vi muốn anh ra ngoài tìm công việc.
Anh cảm thấy mình cũng nên tìm một công việc, không tính đi làm nhưng cũng có cái danh, như vậy khi nói ra người ngoài cũng sẽ không nói anh ăn của Đường gia, uống của Đường gia, Sở Vi cũng không vì vậy mà phải cúi đầu trước mặt người ngoài.
Nhưng danh gì bây giờ?
Phó tổng giám đốc tập đoàn Thời Đại?
Hay phó tổng giám đốc tập đoàn Giang Long?
Giang Cung Tuấn có chút phân vân.
Anh cảm thấy, vị trí phó tổng giám đốc này quá cao rồi, với thân phận con rể của anh, nói ra cũng không có ai tin.
Nếu như là vệ sĩ tập đoàn Thời Đại, hay đại loại như lái xe tập đoàn Thời Đại, nói ra thì còn có người tin.
Giang Cung Tuấn đi tới phòng khám tìm Ngô Huy thương lượng chuyện này.
Mà Đường Sở Vị, thì lại tới Vĩnh Thái rồi.
Cô sau khi tiếp nhận Vĩnh Thái, thì bắt đầu chuyên tâm xây dựng kế hoạch phát triển cho Vĩnh Thái.
Hôm nay, cô bắt đầu tra các hạng mục phía trước của Vĩnh Thái, cô phát hiện, Vĩnh Thái còn có không ít nợ nân còn chưa thu về.
Cô cầm điện thoại, gọi cho phó tổng giám đốc đương nhiệm Đường Long.
“Tới văn phòng tôi một chuyến.”
Rất nhanh Đường Long đã tới.
“Chủ tịch!”
Đường Sở Vi nhìn hạng mục, nhíu mày nói: “Đường Long, Vĩnh Thái tại sao lại có khoản nợ ba triệu đô tiền hàng chưa thu về vậy?
Nghe vậy, mặt Đường Long mang theo khó xử nói: “Chủ tịch, khoản nợ lôi thôi này là của Dược phẩm Bạch Vân, nửa năm nay các đơn đặt hàng của Vĩnh Thái chúng ta dược phẩm Bạch Vân lấy, nhưng sau đó Dược phẩm Bạch Vân bị thu hồi, nói rằng gia công thuốc của chúng ta có vấn đề, từ chối thanh toán khoản này, chúng ta chạy tới không ít các bộ phận, nhưng bối cảnh sau lưng Dược Phẩm Bạch Vân rất lớn, hai giới hắc bạch đều có người.”
“Hả?”
Nghe thấy tin này Đường Sở Vi nhíu mày.
Đường Long tiếp tục nói: “Chúng ta đã tìm luật sư, nói chuyện với bên Bạch Vân, nhưng lại thua kiện rồi, từ sau khi thua kiện, nhà máy chúng ta thường xuyên xảy ra các cuộc tập kích bất ngờ không rõ người nào, chính vì như vậy, mới không có công ty lớn nào đặt hàng bên chúng ta, thêm ba triệu đô không thu về được, tiền vốn của Vĩnh Thái lúc này mới bị thiếu hụt một phần, xuất hiện nguy cơ phá sản.
“Được rồi, tôi biết rồi, anh đi về đi”
“Vâng”
Đường Long xoay người rời khỏi văn phòng.
Trong tay Đường Sở Vi cầm một cái bút, bút ở trên đầu ngón tay của cô quay tròn.
Ba tỷ đô là món lời Vĩnh Thái cực khổ kiếm được, bây giờ Dược Phẩm Bạch Vân lại từ chối trả, số tiền này nhất định phải đòi về.
Lúc này, Đường Sở Vi nghĩ đến công tử Giang bí ẩn kia.
Nếu như công tử Giang xuất hiện, muốn đòi khoản nợ này, chắc chắn không khó khăn gì cả.
Sau khi nghĩ tới công tử Giang, cô khẽ lắc đầu.
“Đường Sở Vi à, đừng có cái gì cũng trông cậy vào người khác, cho dù là mày có cứu anh ấy, nhưng trong thời gian này anh ấy đã giúp mày rất nhiều rồi, không thể lại đi làm phiền người khác được”
Đường Sở Vi quyết định, đích thân đi tới Dược phẩm Bạch Vân một chuyến, tìm người phụ trách dược phẩm Bạch Vân, muốn đòi lại khoản nợ ba triệu đô này.