Chương : Họa vô đơn chí
Đường Sở Vi không còn cách nào khác.
Chuyện tới hiện tại, cô chủ có thể lấy tiền ra để giải quyết ổn thỏa.
Dù sao tiền này cũng là người khác đưa cho, cũng không phải do bản thân kiểm được, lấy ra cũng không quá đau lòng.
Nghe vậy, Hà Diệp Mai mới yên tĩnh lại.
Bà ta nhẹ giọng thở dài một tiếng: “Sở Vi, cảm ơn con.”
Nói xong, nhìn Đường Tấn, khiển trách: “Từ hôm nay trở đi, con thành thật đợi ở nhà cho mẹ, như thế nào cũng không được đi đâu”
“Vâng, vâng, vâng”
Đường Tấn không dám nói lại một lời.
Người trong nhà tập trung lại một chỗ, sau khi âm Tmột trận, Đường Sở Vi cuối cùng cũng quyết định lấy tin ra giải quyết ổn thỏa.
Âm ầm ầm Ngoài cửa truyên đến tiếng đập cửa.
Hà Diệp Mai phân phó nói: “Đường Bình, đi mở cửa”
Đường Bình không dám nhiều lời đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa hai người đang đứng, một nam, một năm, khoảng trên dưới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Người nam mặc vest, đeo cà vạt.
Người nữ mặc váy công sở.
Đường Bình nhìn hai người, hỏi: “Xin hỏi tìm ai?”
Người đàn ông hỏi: “Xin hỏi Đường Sở Vi có ở đây không?”
“A, ở, anh, anh là?”
Người đàn ông nói: “Xin chào, chúng tôi là bên ngân hàng, bởi vì Đường Sở Vi có liên quan đến một khoản tiền, chúng tôi tới nha thông báo một chút.”
“A, mời vào”
Đường Bình không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn mời hai người vào nhà.
Sau khi vào nhà, anh ta nói: “Sở Vi, tìm được cô rồi”
“Hả?”
Đường Sở Vi nhíu mày, đứng dậy, hỏi: “Anh là, mấy người là?”
Người đàn ông mở miệng nói: “Xin chào cô Đường Sở Vi, chúng tôi là nhân viên công tác của ngân hàng Công thương, là như vậy, một khoảng thời gian trước ngài Hứa đã thực hiện thao tác sai lầm trong quá trình chuyển khoản, đã chuyển một khoản tiền khổng lồ là .
tỷ vào tài khoản của cô”
Người phụ nữ lấy ra một số văn kiện, cũng nói theo: “Đây là bản ghi chép chuyển khoản, vốn tiên này là ngài Hứa chuyển vào cho một công ty, lại chuyển nhầm vào trong tài khoản của cô”
Người đàn ông lại nói: “Số tiền này không thuộc về cô, tôi đại diện cho ngân hàng Công thương, cũng như đại diện ngài Hứa, xin mời cô trả lại, hiện tại tìm đến cô, chính là để nói với cô một tiếng, tôi sẽ nhanh chóng chuyển tiền trong thẻ của cô đi, nếu cô đã sử dụng khoản tiền này, như vậy xin cô đừng chần chừ, càng sớm càng tốt, nếu không, ngài Hứa sẽ khởi tố cô”
Hai người anh một câu, tôi một câu.
Đường Sử Vi chết lặng ngay tại chỗ.
Đường Tấn đang ngồi ở trên số pha, trên mặt còn bê bết máu ngay lập tức liên nhảy dựng lên, quát to: “Các người thối lắm, tiền này là ngài Hứa đưa cho chị tôi, các người là ai hả, cút cho tôi, tôi nói cho mấy người biết, tiền này, các người đừng hòng muốn trở vê”
Tiên này là tiên cứu mạng cậu ta.
Nếu phải trả về, cậu ta lấy gì để trả tiền vay nặng lãi?
Trả lại tiền, cậu ta nhất định phải chết.
Người đàn ông nói: “Tôi chỉ tới thông báo cho cô Đường Sở Vi một tiếng, không hơn”
Nói xong xoay người bước đi.
Người phụ nữ cũng đi theo sát phía sau.
Trong phòng, cũng chỉ còn lại người nhà họ Đường.
Đường Tấn nôn nóng đến nỗi nước mắt cũng tuôn rơi, khóc lóc nói: “Chị, tuyệt đối đừng giao ra, giao ra, lấy cái gì trả tiền vay nặng lãi? Không trả được tiền vay nặng lãi, em nhất định phải chết”
Đường Sở Vi ngồi trên sô pha.
Vẻ mặt Đường Sở Vi bất đặc dĩ nói: “Tiền này không phải của chị, chỉ là do ngài Hứa e ngại Hắc Long mới cho chị, hiện giờ Hắc Long từ chức, rơi đài, ông ta muốn trả về cũng là chuyện bình thường”
“Sở Vi, không thể đưa” Hà Diệp Mai cũng khuyên bảo: “Đưa tiền này ra ngoài, lấy cái gì cứu Đường Tấn?”
“Con, con cũng không biết”
Đường Sở Vi cũng không có biện pháp gì.
Tiền này tuy rằng là Hứa Tùng tự mình chuyển cho cô, nhưng, Hứa Tùng muốn lấy tiền lại, cũng chỉ là một câu chuyện.
Hơn nữa hiện tại trong thẻ của cô cũng chỉ có tỷ, Hứa Tùng muốn cô trả lại tỷ.
Cô còn thiếu tỷ.
Nếu còn không trả lại, sẽ bị khởi kiện.
Nhân viên ngân hàng vừa rời đi không bao.
lâu, Đường Sở Vi đã nhận được tin nhắn của ngân hàng, tiền trong thẻ của cô, đã bị ngân hàng rút hết.
Chuyện này chắc chắn là do Hứa Tùng đứng ra làm.
Hứa Tùng là ông chủ lớn thật sự, ông ta tìm tới ngân hàng, muốn rút hết tiền tron thẻ của cô, là rất dễ dàng.
Không có tiền, người trong nhà đều nóng nảy.
“Mẹ, hiện tại làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Đường Tấn sốt ruột khóc lóc.
Hà Diệp Mai cũng không có biện pháp, chỉ có thể lo lắng suông.
Cả nhà đều sốt ruột.
Ngay lúc đang lo lắng này, văn kiện của luật sư nhà họ Hứa được đưa đến nhà họ Đường.
Nói là cô chiếm dụng trái phép tiền của người khác, chiếm dụng tỷ, muốn cô phải hoàn trả trong kỳ hạn, nếu không, sẽ khởi tố Đường Sở Vi.
Nhà đã dột lại gặp đúng lúc trời mưa suốt đêm, sóng trước chưa yên, sóng sau đã tới.
Còn chưa trả lại tỷ vay nặng lãi, nhà họ Hứa đã vận dụng quan hệ, chuyển tiền trong thẻ chuyển đi rồi.
Nhà họ Đường trong nháy mắt rơi vào khủng hoảng.
Người trong nhà tập trung lại.
Nhưng không ai mở miệng nói chuyện, không khí có vẻ khác thường.
“Mẹ, mau nghĩ biện pháp đi” Ngô Mịch lo lắng mở miệng phá vỡ khung cảnh im lặng.
Hà Diệp Mai cũng không có cách nào.
Bà ta có thể có cách gì chứ?
Thiếu nợ nhà họ Hứa tỷ, còn có tỷ tiền vay nặng lãi, cộng thêm tiền lãi, đây là khoản tiền với con số trên trời, cho dù là bán toàn bộ Vĩnh Nhạc của nhà họ Đường, cũng không đủ bù lại nhiều tiền như vậy.
“Sở Vị, hiện tại chỉ có con mới có thể cứu Đường Tấn” Hà Diệp Mai nhìn về phía Đường Sở Ví.
“Con, con cứu như thế nào?”
Đường Sở Vi uất ức sắp bật khóc.
Tiền này vốn không phải của cô, nhà họ Hứa lấy về cũng có thể tha thứ.
Nhưng mà bây giờ Đường Tấn trộm tỷ, làm cho cô lưng gánh nợ tỷ bên ngoài, tỷ này cô không thể lấy ra được, làm sau có thể lấy ra mấy nghìn tỷ để trả nợ cho Đường Tấn.
“Chị, không phải chị quen biết với nhiều kẻ có tiền như vậy sao, chị đi ngủ với bọn họ đi, ngủ, có thể có được tiền…”
“Chát!”
Đường Sở Vi vung tay cho Ngô Mịch một cái tát trên mặt, mắng to nói: “Chồng của cô gây ra chuyện, tại sao lại muốn tôi đi chùi đít, sao cô không đi ngủ với ông chủ lớn đi?”
Một cái tát đánh cho Ngô Mịch bật khóc.
“Em cũng muốn mà, nếu bọn họ muốn em, em nhất định sẽ đi, nhưng mà, bọn họ sẽ muốn em sao?”
“Đúng vậy, chị ơi, em van xin chị.”
“Chị không thể nào trơ mắt nhìn em bị bọn họ đánh chết được, chọ đi tìm Hắc Long đi, anh ta không phải là chủ tịch tập đoàn Giang Long sao, không phải anh ta rất có tiền sao, chị đi tìm ngài Ngụy đi, anh ta cũng có tiền mà, ngủ một đêm với bọn họ, tiền liền đến tay, như vậy em cũng sẽ không phải chết”
“Mày, vậy mà…”
Đường Sở Vi nghẹn ngào nhìn bọn họ.
Chuyện này thì liên quan gì đến cô?
Trộm tiền của cô còn không nói, bây giờ còn muốn cô giúp đỡ, còn muốn cô đi ngủ với kẻ có tiên?
Cô che miệng, khóc chạy ra ngoài.
Bầu trời phía bên ngoài, mây đen dày đặc.
Ẩm!
Sấm sét xuyên qua những đám mây đen.
Ào ào ào!
Những hạt mưa lớn từng giọt trút xuống.
Đường Sở Vi đứng ở bên ngoài, tùy ý để cho mưa gột rửa chính mình.
Tâm trạng của cô cũng giống như bầu trời này.
Cô cảm thấy cuộc đời của mình thật là tối tăm u ám.
Mười năm bị hủy hoại khuôn mặt, trở thành trò cười của Tử Đăng, người nhà trói buộc, thật vất vả mới trải qua ngày tháng tốt đẹp, đã xảy ra biến cố này.
Trước kia có Hắc Long ở sau lưng, cô làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Hiện giờ Hắc Long đã từ chức, Hắc Long rơi đài, cuộc đời của cô nửa bước khó đi.
“Tại sao, tại sao, ông trời, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Cô đứng dưới cơn mưa nặng hạt, lớn tiếng kêu gào.
Nhưng, không ai trả lời cô, không ai đáp lại cô.
Mưa tạnh rồi.
Đường Sở Vi một mình ngồi ở trạm xe buýt.
Cả người cô đều bị mưa xối ướt sũng, quần áo và làn da dính chặt vào nhau, phác họa dáng người hoàn mỹ không thừa không thiếu.
“Làm sao bây giờ?”
Cô không ngừng suy nghĩ.
Hiện giờ cô nợ nhà họ Hứa tỷ, mà em trai cô thiếu tỷ tiền vay nặng lãi, tính thêm tiền lãi, là hơn tỷ, cộng lại toàn bộ là lên đến hơn tỷ.
Nhà họ Hứa nhà lớn nghiệp lớn, cô không dám không trả.
Anh Mã cũng là người trên cao, thủ đoạn độc ác, nhà họ Đường sẽ gặp phải rắc rối lớn.
tỷ, cô biết chạy đi đâu để tìm tỷ đây?