Chương Tự chữa trị
Giang Cung Tuấn cảm thấy điều này không có khả năng cho lắm.
Hàn Kim Thần chỉ là một bác sĩ, mặc dù nước Cao Ly là một trong hai mươi tám nước, nhưng nó chỉ vỏn vẹn là một nước nhỏ, nên ông ta tuyệt đối không thể nào là người đứng đầu chỉ đạo ở phía sau trận chiến Thiên Sơn quan.
Có lẽ không phải là Hàn Kim Thần.
Hoặc có khi là sau lưng ông ta có một người khác.
Giang Cung Tuấn khẽ lắc lắc đầu, anh quăng mấy cái chuyện phức tạp này sang một bên.
Sau đó, anh bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Còn Đường Sở Vi thì tập trung lái xe.
Không bao lâu, cô đã lái xe về lại khu vực thành phố và đi tới phố y.
Hôm nay là ngày khai mạc đại hội y thuật, phố y náo nhiệt khác thường, mà nơi đó cũng không cho phép xe đi vào.
Mà bãi đỗ xe ở gần đó đã chật kín xe, Đường Sở Vi không thể làm gì khác hơn là lái xe đến một bãi đậu nằm cách đó tương đối xa, sau đó là bắt xe để đi vào phố y.
Trên con đường phố, dòng người tấp nập.
Đường Sở Vi kéo Giang Cung Tuấn đi tới, động tác của Giang Cung Tuấn rất chậm chạp, giống như một bức tượng gỗ vậy.
“Chồng, anh thật sự không có chuyện gì sao, có cần tới bệnh viện khám một chút không?”
Đường Sở Vi nhìn dáng vẻ của Giang Cung Tuấn, mặt mũi anh cũng trông cứng đờ ra, một chút biểu cảm trên khuôn mặt cũng không có, nhìn anh giờ đây cứ như là bức tượng gỗ vậy, thế nên cô cảm thấy rất lo lắng.
Giang Cung Tuấn khẽ mấp máy môi, nói: “Không, không cân, không phải bệnh viện Vĩnh Nhạc của nhà họ Đường đã được gỡ niêm phong rồi sao, em đưa anh đến bệnh viện Vĩnh Nhạc, anh sẽ có cách tống ra hết toàn bộ độc tố ở bên trong máu, tống ra xong thì sẽ không sao”
“Được.”
Đường Sở Vi mở miệng đáp ứng.
Cô đỡ Giang Cung Tuấn đến bệnh viện Vĩnh Nhạc.
Nhưng tốc độ của Giang Cung Tuấn đúng thật là quá chậm.
“Chồng, để em cõng anh vậy”
“Thôi quên đi, quên đi, nhiều người như vậy, anh cũng không muốn gây thù hẳn”
“Không sao.”
Lúc này, Đường Sở Vi ngồi xổm xuống đất, tỏ ý muốn Giang Cung Tuấn leo lên lưng cô.
Giang Cung Tuấn suy nghĩ một chút, với cái vẻ hiện tại này của anh, muốn đi tới bệnh viện Vĩnh Nhạc thì chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian, sau khi đã nghĩ kỹ lại, anh mới quyết định leo lên lưng của Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi bắt đầu cõng Giang Cung Tuấn lên, cô cố gắng đứng dậy.
Trên đường phố vô cùng náo nhiệt, tất cả đều là người dân thành phố, cũng có rất nhiều vị ký giả.
Cảnh tượng này đập vào mắt của không ít người đi đường, một số người thì chỉ chỉ chỏ chỏ, cũng có người lấy điện thoại di động ra để chụp, nhưng Đường Sở Vi lại không thèm quan tâm tới bọn họ.
Cô cõng Giang Cung Tuấn, nhanh chóng tiến về trước, nửa tiếng sau, rỗt cuộc hai người họ cũng đã tới được bệnh viện Vĩnh Nhạc.
Đúng thật là bệnh viện đã được gỡ niêm phong, người nhà họ Đường ai cũng đều đến, chỉ là các bác sĩ mà nhà họ Đường đã thuê trước đây đã chuyển công tác hoặc là qua làm ở bệnh viện khác.
Ở trước cửa bệnh viện Vĩnh Nhạc, Đường Sở Vi để Giang Cung Tuấn xuống đất.
Cô không ngừng thở hổn hến, khuôn mặt xinh đẹp cũng lấm tấm những giọt mồ hôi, cô nhìn Giang Cung Tuấn một cách đầy oán hận: “Nặng như vậy, mệt chết em”
Giang Cung Tuấn ngồi ở trước ngưỡng cửa bệnh viện Vĩnh Nhạc, lúc này anh chậm rãi lấy ra một cái điếu thuốc, đốt nó lên rồi từ từ hút một hơi.
Đường Thành Lâm đi ra, thấy cảnh tượng này, ông ta không nhìn được mà hỏi: “Giang Cung Tuấn, cậu sao vậy?”
Giang Cung Tuấn nói năng một cách ôn tồn: “Không, không sao.”
Đường Hiện, Đường Khánh, ba đời nhà họ Đường đều bước ra.
Nhìn bệnh viện khác thì chật kín người, mà bệnh viện Vĩnh Nhạc thì lại chẳng có lấy một người.
Đường Dụng không nhịn được mà than thở: “Việc nhà họ Ngụy, nhà họ Hứa chèn ép nhà họ Đường, đã gây ảnh hưởng quá lớn đối với Vĩnh Nhạc của nhà họ Đường, vào năm ngoái, ba ngày trước khi diễn ra đại hội y thuật, Vĩnh Nhạc chúng †a còn kiếm được ba chục triệu, xem ra năm nay cả một cọng lông cũng không kiếm nổi”
Giang Cung Tuấn cũng có hiểu đại khái về qui trình diễn ra đại hội y thuật.
Đại hội y thuật đã thu hút mọi người từ khắp nơi trên cả nước, thậm chí là người của toàn thế giới cũng tới phố y học cổ truyền để khám bệnh.
Các bệnh viện lớn cũng sẽ tận dụng hết mọi khả năng để kiếm khách.
Ba ngày đầu tiên là khám bệnh.
Ngày thứ tư mới là cuộc tranh tài trong đại hội y thuật.
Nhưng ở phố y có quá nhiều bệnh viện.
Tất cả các bệnh viện lớn nhỏ cộng lại là đã hơn mười ngàn cái bệnh viện rồi.
Bác sĩ cổ truyền nhiều không đếm xuể.
Cả triệu bác sĩ cổ truyền chứ chả chơi.
Nhưng không phải mỗi cá nhân đều có tư cách tham gia cuộc so tài y thuật.
Cái này cần đòi hỏi thành tích ở ba ngày đầu.
Bệnh nhân đến từ mọi miền đất nước, thậm chí là ở toàn thế giới, mỗi lần được thăm khám đều được ghi lại ở trong hệ thống một cách cặn kẽ.
Ba ngày sau, dựa vào số lượng bệnh nhân đã cứu chữa, cộng với sự bình chọn của người dân trên khắp cả nước để tiến hành xếp hạng, những người nào lọt vào top người đầu tiên, mới có tư cách tham gia cuộc so tài y thuật.
Số lượng người cứu được chiếm %, người dân cả nước bỏ phiếu chiếm % còn lại.
Hai người tổng hợp hạng.
Nghe thấy Đường Dụng mở miệng than phiền, Giang Cung Tuấn nói năng một cách chậm rãi: “Không, không sao, có tôi ở đây, lần này Vĩnh Nhạc sẽ khiến cả thế giới phải khiếp sợ, mau, đỡ tôi đi vào, tôi phải chế thuốc”
Đường Sở Vi vẫn còn đang đứng thở hổn hển, nghe thấy tiếng gọi của anh thì cô nhanh chóng đỡ Giang Cung Tuấn đứng dậy và giúp anh tiến vào bệnh viện.
Người nhà họ Đường nhìn thấy thân thể cứng ngắc, hành động chậm chạp của Giang Cung Tuấn thì lộ ra vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Có chuyện gì vậy?
Giang Cung Tuấn ngồi xuống ở trong bệnh viện.
“Sở Vi, giúp anh cởi quần áo”
“Được”
Đường Sở Vi làm theo.
“Cả quần nữa”
“Hả?”
Đường Sở Vi có hơi sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên ửng đỏ, cô hỏi: “Chồng, anh muốn làm gì thế?”
“Em cứ làm theo lời anh là được.”
“Được rồi”
Đường Sở Vi cởi quần của Giang Cung Tuấn ra, bây giờ trên người anh chỉ còn lại một cái quần cụt.
“Chuẩn bị kim châm”
“Vâng”
Đường Sở Vi nhanh chóng đi chuẩn bị kim châm.
Người nhà họ Đường cũng đi tới, họ nhìn Giang Cung Tuấn đang cởi hết quần áo ra với vẻ mặt nghi hoặc.
Đường Lăng cười khẩy nói: “Giang Cung Tuấn, cái tên vô dụng này lại đang bày trò gì đây?”
Giang Cung Tuấn không thèm đếm xỉa đến Đường Lăng.
Rất nhanh, Đường Sở Vi đã đem kim châm tới, cô nói: “Chồng, kim châm đây”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Sở Vi, khoảng thời gian trước đây, anh có cho em đọc cuốn sách nói về các huyệt đạo ở trên cơ thể con người, bây giờ em có còn nhớ sự phân bố các huyệt đạo trên cơ thể con người không?”
“Không, không nhớ lắm”
“Vậy thì em đi tìm quyển sách tới đây”
Đường Sở Vi không biết Giang Cung Tuấn muốn làm gì, nhưng bệnh viện Vĩnh Nhạc có không ít những cuốn sách nói về phương diện này, thế nên cô đã nhanh chóng đi tìm sách.
Sau khi đã tìm được cuốn sách đó rồi thì cô đưa nó tới trước mặt Giang Cung Tuấn.
“Bây giờ, em cầm kim châm lên, làm theo những gì anh bảo, anh bảo em ghim vào đâu thì em lập tức ghim vào chỗ đó.”
“Đầu tiên là một cây ở huyệt Thiên Linh, đừng ghim quá sâu, mũi kim châm vào da thịt là được.”
Cho tới tận giờ, Đường Sở Vi vẫn chưa từng châm cứu qua lần nào, nghe theo lời Giang Cung Tuấn nói, cô cầm kim châm lên, sau đó nhanh chóng lật sách ra, tìm thấy vị trí huyệt Thiên Linh được đánh dấu ở trong sách, cô cầm kim châm, nửa ngày không dám ghim xuống.
“Chồng, em, em sợ”
“Không sao đâu, em cứ làm đi.”
Đường Sở Vi hít vào sâu một hơi, cô cẩn thận ghim cây kim vào huyệt Thiên Linh của Giang Cung Tuấn.
“Bách Hối, Phong Trì, Huyết Hải…”
Giang Cung Tuấn không ngừng căn dặn cô.
Đường Sở Vi nghe thấy tên của những huyệt đạo này, sau khi xác định cẩn thận vị trí ở trong sách, nghiêm túc tìm vị trí trên người Giang Cung Tuấn, chắc chăn không nhầm thì mới bắt đầu châm cứu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Rất nhanh cả người của Giang Cung Tuấn, từ trên xuống dưới đều toàn là kim châm.
Chỉ là nhìn qua những cây kim châm lộn xộn này cảm thấy có hơi quái dị.
“Chồng, chồng, bây giờ làm gì nữa?”
Giang Cung Tuấn nhắm đôi mắt lại.
Anh đang cảm nhận tốc độ máu lưu thông của bản thân.
“Vợ, nắm lấy cổ tay của anh, dùng sức bóp năm giây, sau đó buông…”
Giang Cung Tuấn không ngừng căn dặn Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi làm theo lời anh.
Từ từ, trên cây kim châm được ghim trên người của Giang Cung Tuấn xuất hiện một ít chất lỏng màu xanh.
Đây là phần thuốc độc mà anh đã uống khi nãy, bây giờ anh lợi dụng kim châm để lấp kín các mạch huyệt đạo, rồi tống hết những thứ độc tố màu xanh này ra khỏi cơ thể bằng kim châm.
“Được rồi, em rút kim ra đi”
“Được”
Đường Sở Vi nhanh chóng rút kim châm ra.
Sau khi đã rút hết kim ra, Giang Cung Tuấn đứng lên, cử động xương cốt một chút.
Mặc dù hành động vẫn còn có hơi cứng ngắc, nhưng đã tốt hơn khi nấy nhiều rồi.
Anh cầm giấy bút lên rồi nhanh chóng ghi ra một công thức điều chế thuốc, tiếp đến anh đưa nó cho Đường Sở Vi và căn dặn: “Dựa vào cách điều chế này để hốt thuốc cho anh, sau đó sắc thuốc uống, nhiều nhất là ngày mai anh có thể khôi phục, có thể hành động tự nhiên lại rồi”
“Vâng” Đường Sở Vi gật đầu một cái, chợt, cô cảm thấy khó xử: “Bác sĩ ở Vĩnh Nhạc đều đã nghỉ việc, nhảy sang làm ở chỗ khác làm, em cũng không biết chế thuốc nữa?”
“Để ông đi”
Đứng nhìn một lúc lâu, lúc này Đường Thành Lâm mới đi tới và cầm lấy toa thuốc ở trong tay của Đường Sở Vi.
Đường Thành Lâm cũng đã từng là một bác sĩ cổ truyền, mặc dù không được xem là thông thạo, nhưng việc đơn giản như hốt thuốc, điều chế thuốc thì ông ta vẫn có thể làm được.Những người còn lại của nhà họ Đường thì vẫn đứng nhìn Giang Cung Tuấn.
Thằng nhóc này, rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?“Giang Cung Tuấn, cậu đây là?” Đường Khánh không nhịn được mà hỏi.
Giang Cung Tuấn cười nhạt và nói: “Có người không muốn tôi tới tham dự đại hội y thuật, ép tôi uống thuốc độc khiến tôi tạm thời mất đi vị giác, hành động cứng ngắc.”