Chương : Vị trí đầu tiên trong vòng chung kết
Giang Cung Tuấn phạm tội bị bắt vào tù, còn Đường Sở Vi thì có ý định ly hôn.
Cô định chờ sau khi Giang Cung Tuấn bị kết án xong, cô sẽ chọn cách buộc ly hôn.
Cô chưa đầy hai mươi tám tuổi, đang trong độ tuổi thanh xuân, cô không muốn đợi Giang Cung Tuấn cả đời.
Chờ đến khi Giang Cung Tuấn ra tù thì cô cũng đã già rồi, cô không muốn để lại sự hối tiếc trong thời thanh xuân của mình.
Cô biết bản thân rất có lỗi với Giang Cung Tuấn.
Cũng vì cô cho nên Giang Cung Tuấn mới không nhịn nổi mà đi vào con đường sai lầm.
Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, không thể quay đầu lại, tự trách cũng vô ích thôi.
Còn Giang Cung Tuấn lại giả dạng thành một người khác và rời khỏi phòng tạm giam của cục cảnh sát, trở vê tập đoàn Giang Long.
Trong khoảng thời gian này, anh chưa từng tới tập đoàn Giang Long và cũng không hỏi về chuyện của tập đoàn Giang Long.
Văn phòng chủ tịch của tập đoàn Giang Long.
Giang Cung Tuấn đã đeo mặt nạ da người, bây giờ vẻ ngoài của anh đã xuất hiện sự thay đổi đáng kinh ngạc.
Anh mặc vest màu trắng, bộ dáng anh tuấn, khí chất bất phàm.
“Cậu chủ, trong khoảng thời gian này hoạt động kinh doanh của tập đoàn gặp phải sự chèn ép của Tứ Hải Thương Minh khiến cho hoạt động kinh doanh xuống dốc không phanh, thua lỗ khá nhiều” Tân Nam đứng ở một bên báo cáo công việc.
Giang Cung Tuấn xua tay, nói: “Đừng lo”
Anh hoàn toàn không để tập đoàn Giang Long vào mắt, hơn nữa anh đã từng nói, giao tập đoàn Giang Long cho Tân Nam, chẳng qua là Tân Nam không muốn quản lý thay anh.
Anh thản nhiên nói: “Chờ sau khi Đại hội Y học cổ truyền kết thúc, chúng ta sẽ từ từ chơi đùa với bốn gia tộc lớn”
Tần Tương là cháu gái của Tân Nam cũng ở trong văn phòng, trong thời gian này Tân Tương luôn đi theo Tân Nam, học cách quản lý tập đoàn xí nghiệp, có thể nói Tần Tương sẽ quản lý mọi việc lớn nhỏ trong tập đoàn.
Tân Tương vốn là một cô gái xinh đẹp, trong khoảng thời gian này đều ở lại tập đoàn Giang Long, biết không ít nhân vật lớn cho nên khí chất cũng tăng lên theo.
“Cậu chủ, bên ngoài đều lan truyên rằng anh cưỡng bức Y Đình Thi – con gái của nhà thư pháp Y Trung và bị bắt giữ, sao anh có thể thoát ra được vậy?” Vẻ mặt Tần Tương nghi ngờ.
Nghe vậy, sắc mặt của Giang Cung Tuấn cũng cứng lại.
Đó quả thực là một chuyện phiên phức.
Tuy rằng anh bị hãm hại, thân trí không rõ ràng, không biết gì cả, nhưng anh thực sự đã xảy ra quan hệ với Y Đình Thi kia.
Bây giờ Y Trung một lòng muốn khởi tố anh.
Hơn nữa phiên tòa sẽ được mở vào ngày mốt.
Trước mắt có đủ loại chứng cứ, anh bị kết án là điều chắc chắn.
Anh lấy một điếu thuốc ra rồi châm lửa, hút một hơi thuốc rồi mới nói: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi”
“Xin lỗi, cậu chủ, là tôi đã mạo phạm”
Giang Cung Tuấn xua tay.
Hôm nay Giang Cung Tuấn không xuất hiện.
Anh luôn ở tập đoàn Giang Long.
Đến buổi tối anh liên lạc với Mộc Ninh.
“Mộc Ninh, phía Trung tâm y tế Thái Thượng có động tĩnh gì không?”
“Sếp, mọi thứ đều bình thường, không có bất kỳ động tĩnh gì cả”
Giang Cung Tuấn nhíu mày.
Điều này không đúng.
Bọn họ làm nhiều chuyện như vậy là vì không muốn anh tham gia đại hội y học, theo lý mà nói thì bọn họ chắc chắn sẽ có hành động, vậy mà không có chút động tĩnh nào là sao?
Xem ra muốn biết được những điều này, cũng chỉ có thể chờ đến ngày mai.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Tầng cao nhất của tập đoàn Giang Long, văn phòng chủ tịch.
Đèn ở nơi này vẫn được bật sáng.
Giang Cung Tuấn đứng trước cửa sổ, nhìn thành phố phía trước, thu toàn cảnh thành phố vào trong mắt.
Màn đêm trôi qua một cách tĩnh lặng.
Hôm sau.
Hôm nay chắc chản là một ngày chấn động của thành phố Tử Đảng.
Sau cuộc thi đấu kéo dài ba ngày tại Đại hội Y học cổ truyền hàng năm, công chúng sẽ bầu ra top một trăm bác sĩ Đông Y của thành phố Tử Đăng Hôm nay một trăm bác sĩ Đông Y này tụ họp lại với nhau, tiến hành tranh đấu để đoạt lấy danh hiệu thần y.
Hội trường lớn ở Phố y học Mỗi năm đại hội y học đều tố chức ở chỗ này.
Đây là một hội trường có sức chứa một trăm nghìn người.
Hiện tại mới tám giờ sáng, hội trường đã kín người hết chỗ.
Hội trường to như vậy, mọi người nói chuyện ầm Giang Cung Tuấn cũng tới hội trường sớm, lần này anh rất khiêm tốn, kêu Tân Nam không mua vị trí trước hoặc sau.
Anh ngồi trên ghế, lắng lặng chờ đợi, anh đến là muốn nhìn xem Hồng Tứ của Trung tâm y tế Thái Thượng và Hàn Kim Thần đến từ nước Cao Ly cuối cùng có thể làm nên trò trống gì.
Giờ phút này người dân Chương trình đại hội y học bước lên sân khấu Cô ta là một nữ diên viên nổi tiếng, tên là Khai Hiếu Đình.
Khai Hiểu Đình mặc lễ phục màu đỏ, dáng người của cô ta thon gọn, cầm microphone đi lên sân khẩu, tiếng cười êm tai vang vọng khäp hội trường.
“Thật là kích động, đại hội y học còn chưa bắt đầu thì tôi đã thấy kích động rồi, tôi nằm mơ cũng không ngờ tới hôm nay có thể may măn nhìn thấy các bác sĩ nổi tiếng của Đoan Hùng tụ họp lại với nhau, tranh đoạt danh hiệu cao nhất của giới y học Đoan Hùng.”
“Đúng vậy”
Lại có một người đàn ông mặc vest bước ra từ hậu trường.
Anh ta cũng là một người dân Chương trình nổi tiếng, tên là Mao Kiên Mao Kiên đi tới và đứng trước Khai Hiếu Đình, nhìn đám đông khán giả trong hội trường: “Tôi thật sự rất vinh hạnh, có thể chứng kiến các bác sĩ nổi tiếng của Đoan Hùng tranh tài, ai có thể đánh bại tất cả và đoạt lấy danh hiệu thần y đây?”
Giờ phút này, nhân viên công tác cầm danh sách đi đến và đưa cho hai người dân Chương trình.
Khai Hiểu Đình mở đầu trước, cười nói: “Trải qua thời gian ba ngày so tài, top một trăm bác sĩ nổi tiếng đã có, chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu một chút về một trăm bác sĩ nổi tiếng này.”
Mao Kiên nói tiếp: “Vị trí đầu tiên là..”
Nhìn thấy cái tên đầu tiên trong danh sách, anh ta hơi ngây người, cất cao giọng nói: “Đường Sở Vi của y quán Thế Kỷ”
Trong hội trường truyền đến tiếng cười ồn ào.
Thậm chí các phóng viên truyền thông quay phim cũng bật cười Ánh đèn nhấp nháy trên sân khấu, chiếu vào một vị trí phía trước sân khấu.
Một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp quyến rũ ngôi ở đó.
Cô đúng là Đường Sở Vi Vốn dĩ cô không muốn đến để bị mất mặt Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cô vân đến Vì đây là thứ hạng mà Giang Cung Tuấn đã bỏ tiên ra giúp cô có được, nếu cô không tới sẽ phụ tấm lòng của Giang Cung Tuấn Cô biết cô đến đây, chắc chản sẽ bị nhạo bang.
Nhưng cô vẫn tới.
Bây giờ Giang Cung Tuấn bị bät và sắp bị kết án, cho dù mất mặt thì cô cũng muốn tới, xem như đó là đên bù một chút cho Giang Cung Tuấn Ánh đèn chiếu rọi trên người và vô số camera nhằm ngay vào Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi hơi nhăm mắt, hít sâu một hơi: “Giang Cung Tuấn, sau hôm nay em không còn nợ anh nữa”
Khai Hiểu Đình cười nói: “Xin mời Đường Sở Vi bước lên sân khấu, chia sẻ cảm nghĩ của mình về việc đoạt được vị trí đầu tiên trong vòng chung kết với mọi người.”
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả khán giả ở hiện trường, máy quay và máy chụp ảnh, Đường Sở Vi đứng dậy rồi đi về phía sân khấu Có nhân viên công tác đưa microphone cho cô.
Khai Hiểu Đình cười đùa nói: “Tôi đã nghe.
tiếng tăm của cô Đường Sở Vi từ lâu, đây là người được giới truyên thông đánh giá là mỹ nữ năm nghìn năm hiếm thấy, đứng bên cạnh cô ấy, tôi cảm thấy áp lực hơi lớn”
Vẻ mặt của Đường Sở Vi xấu hổ.
Mao Kiên hỏi: “Đường Sở Vi, đoạt được vị trí đầu tiên của vòng chung kết, vào lúc này cô cảm thấy như thế nào?”
Đường Sở Vi nhìn khán giả dưới hội trường Khán giả ở hàng ghế đầu, không giàu thì cũng có địa vị, đều là một số nhân vật lớn, nhưng cô lại thấy được sự khinh thường và coi rẻ trong ánh mắt của những người này.
Cô biết, lần này cô rất mất mặt Cô câm microphone, chân chờ một lát rôi mới mở miệng: “Tôi hoàn toàn không biết y thuật, giống như bên ngoài đã lan truyền, tôi có thể đoạt được vị trí đầu tiên là vì chồng của tôi đã bỏ tiền ra giúp tôi nâng độ nổi tiếng và đưa tôi lên vị trí đầu tiên của bảng xếp hạng độ nổi tiếng”
Cô khom lưng thật sâu “Xin lõi vì đã gây thêm phiên phức cho mọi người.”
Sau khi khom lưng, cô xoay người đi xuống sân khấu Phía dưới hội trường, ở vị trí gần cuối, Giang Cung Tuấn sờ mũi, nhẹ giọng nói thầm: “Xem ra, Sở Vi rất oán giận mình, tuy răng không biết đại hội y học lân này sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mình phải tìm cơ hội giúp Sở Vi”
Giang Cung Tuấn nói xong thì vấy tay với Tân Tương bên cạnh.
Tân Tương nói: “Cậu chủ, anh có gì cân căn dặn”
Giang Cung Tuấn ghé vào tai cô ta, nói nhỏ một câu.
“Dạ”
Tần Tương gật đầu, lập tức đứng lên và rời khỏi vị trí.