Chương : Bát Bộ Thiên Long Nam Cương, biệt thự Hắc Long.
Mấy ngày nay Giang Cung Tuấn vẫn luôn ngủ không ngon, vừa về tới biệt thự Hắc Long, anh gục trên giường nghiêng đầu ngủ say.
Ngủ một giấc đến tối.
“Ùng ùng, ùng ùng”
Bụng sôi sùng sục.
Giang Cung Tuấn xoay người đứng lên, xoa xoa cái bụng.
Ngấng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, hiện tại trời đã tối.
Anh cầm lấy di động bên cạnh nhìn một chút, hiện tại đã tám giờ tối.
Vừa nhìn di động anh phát hiện mình có rất nhiều cuộc gọi chưa nhận, còn có một số tin nhắn.
Đêu là Hứa Linh gửi tới.
Anh nhíu mày thì thào nói thâm: “Cô gái này muốn làm gì vậy?”
Anh không để ý.
Đứng dậy mặc quần áo tử tế ra ngoài.
Bên ngoài biệt thự Hắc Long hội tụ không ít người.
Có thị dân, có phóng viên.
Không ít thị dân tay câm hoa tươi, cũng có người câm cờ thưởng.
Ngoài cửa biệt thự Hắc Long có không ít quân nhân được võ trang đầy đủ trấn thủ. Những quân nhân này đứng thẳng tắp, cứ như không nhìn thấy người ngoài cửa vậy.
Giang Cung Tuấn sợ nhất là phiền toái.
Thấy trận thế này, anh xoay người đi vào lại.
“Hắc Long.. “
“Tướng Long, tướng Long, ngài đừng đi, ngài quay lại đi.”
Không ít người thấy Giang Cung Tuấn lại kêu lớn lên.
“Giang Cung Tuấn, ở đây, ở đây..
Một cô gái mặc quần áo màu đỏ cũng không ngừng phất tay.
Cô ta muốn xông vào, thế nhưng mấy chiến sĩ lại chặn đường cô ta.
“Giang Cung Tuấn, là tôi, Hứa Linh đây, ở đây, nhìn qua đây..” Hứa Linh vừa phất tay vừa kêu to.
Thế nhưng ở đây có quá nhiều người, cũng có quá nhiều tiếng hô, giọng nói của cô ta bị dìm ngập.
“Tướng Long, em yêu anh”
“Chiến thần, em muốn sinh con cho anh”
Tiếng hét sóng sau mạnh hơn sóng trước.
Giang Cung Tuấn trực tiếp mặc kệ những người này.
Anh đi vào biệt thự Hắc Long, ngôi trong phòng khách gọi một cuộc điện thoại, “Đưa chút đồ ăn tới cho tôi.”
Hiện tại anh mới vừa dùng biện pháp không đánh mà thẳng, thu phục thành phố Nam Cương, là anh hùng dân tộc. Những thị dân đều đang rất kích động. Chỉ cần chờ cơn gió này qua là được.
Bên ngoài.
Vẻ mặt Hứa Linh rất uể oải.
Giang Cung Tuấn về ngủ, cô ta cũng không quấy rối. Mãi đến xế chiều cô ta mới gọi điện thoại cho Giang Cung Tuấn.
Thế nhưng Giang Cung Tuấn lại không nhận.
Hiện tại thấy người, cô ta kêu to nhưng Giang Cung Tuấn vẫn không đáp lại.
Cô ta lấy điện thoại di động ra, lại gửi một tin nhắn cho Giang Cung Tuấn: “Giang Cung Tuấn, tôi ở ngoài cửa”
Di động của Giang Cung Tuấn rung lên một cái. Anh lấy điện thoại di động ra, thấy tin nhắn Hứa Linh gửi tới, anh dựa trên ghế sofa lạnh nhạt nói: “Cô gái này lại làm trò gì nữa, vui vẻ ở lại -ifĐBh,.Ô thành phố Tử Đằng không tốt sao, cứ nhất định phải đến biên giới Nam Cương”
Giang Cung Tuấn không biết Hứa Linh chạy tới Nam Cương làm gì, anh cũng sẽ không quan tâm.
Dựa vào trên ghế sofa ngủ gật.
Rất nhanh cơm nước đã được đưa tới.
Là Quỷ Viễn đích thân đưa tới.
“Tướng Long, đã lục soát toàn bộ phụ cận Nam Cương một lần, không phát hiện bóng dáng liên quân hai mươi tám nước”
Anh ta đứng bên cạnh báo cáo tình huống cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn vừa ăn cơm vừa chỉ sofa, nói: “Không có người ngoài cậu đừng câu nệ, ngồi đi”
Lúc này Quỷ Viễn mới ngồi xuống.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Đúng rồi, tình huống bên phía Ngô Huy thế nào rồi?”
Quỷ Viễn nói: “Anh ta dẫn theo sứ giả đi tới hai mươi tám nước, đang tiến hành đàm phán. Hiện tại quốc tế cũng rất chú tâm tới chuyện này. Quá trình đàm phán được livestream toàn thế giới.
Trên đại hội đàm phán, tướng quân Hắc Phong nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói tới hai mươi tám nước á khẩu không trả lời được”
Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng, nói: “Tôi biết ngay chỉ cần thằng nhóc này ra mặt chắc chắn sẽ ổn. Để cậu ta tạo áp lực cho hai mươi tám nước, không đồng ý cắt đất bồi thường vậy thì đánh. Quân Hắc Long ta chưa bao giờ e ngại chiến đấu”
“Vâng” Quỷ Viễn gật đầu.
“Đúng rồi, cậu viết đơn xin suốt đêm đưa tới thủ đô”
Quỷ Viễn hỏi: “Đơn xin gì?”
Giang Cung Tuấn nói: “Lần này có thể đánh chết tướng quân hai mươi tám nước, lấy giá thấp nhất thu phục thành phố Nam Cương, không thể bỏ qua công lao của mấy tên sát thủ kia. Viết đơn xin phía trên phong chức cho bọn họ.”
“Rõ” Quỷ Viễn gật đầu.
Rất nhanh Giang Cung Tuấn đã ăn xong. Anh lau miệng nói: “Được rồi, đi xuống đi, gọi mấy tên sát thủ kia tới cho tôi.”
“Vâng”
Quỷ Viễn bắt đầu thu dọn bát đũa, sau khi thu dọn xong lại rời đi.
Rất nhanh đám sát thủ Giang Ly đã xuất hiện.
Giang Cung Tuấn nhìn tám người năm nam ba nữ trước mắt, nói: “Đừng câu nệ, ngồi đi”
Nghe vậy, lúc này đám người mới ngồi xuống.
Khi đối mặt với Giang Cung Tuấn ở thành phố Tử Đằng, bọn họ không cảm thấy áp lực lớn như vậy.
Thế nhưng khi đối mặt Hắc Long mặc áo giáp Hắc Long, bọn họ đều cảm thấy áp lực lớn lao, hệt như có một tảng đá lớn đang đè trên người bọn họ, khiến bọn họ sắp không cách nào thở dốc.
Giang Cung Tuấn nhìn bọn họ, nói: “Lần này có thể đánh chết tướng quân hai mươi tám nước, không thể bỏ qua công lao của mọi người. Tôi đã viết đơn xin phía trên phong chức cho mọi người.
Một khi phía trên đồng ý, như vậy mọi người sẽ là chiến sĩ tinh nhuệ nhất của quân Hắc Long, là cường giả vương bài của quân Hắc Long, chức vụ chí ít cũng tới cấp bậc phó thống lĩnh”
Thống lĩnh, gần với tướng quân.
Cấp bậc này rất cao.
Đây là sự khẳng định thực lực Giang Cung Tuấn dành cho bọn họ.
Là sự khẳng định dành cho biểu hiện xuất sắc của bọn họ.
Nghe vậy, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ vui mừng.
“Cảm ơn lão đại nhiều”
“Cảm ơn Giang đại ca.”
Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu, nói: “Sau này mọi người đừng gọi tôi như vậy nữa, mọi người đều là thuộc hạ của tôi, gọi tôi là tướng Long”
“Vâng”
Đám người đồng thanh mở miệng.
Giang Cung Tuấn nhìn tám người này.
Tám người này đều có thực lực rất mạnh, tố chất thân thể cũng rất tốt.
Suy nghĩ một chút, anh nói: “Tôi phong cho mọi người là Bát Bộ Thiên Long, đặc vụ tối cao của quân Hắc Long, chỉ nghe lệnh của tôi.”
“Rõ”
Chúng người vui mừng.
Bát Bộ Thiên Long, danh hiệu này thật uy phong.
Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng.
“Nữ lưu manh, từ nay về sau sẽ không còn nữ lưu manh xếp hạng ba trên bảng sát thủ”
Giang Cung Tuấn nói đến cô ấy, cô ấy lập tức đứng lên.
Hôm nay cô ấy ăn mặc tương đối bình thường, không phải là quần áo học sinh, mà là một bộ quần áo vừa người. Tóc dài màu đen, dáng vẻ thanh thuần vốn không giống một sát thủ máu lạnh.
Giang Cung Tuấn nói: “Tôi tặng cô một danh hiệu, Phượng Long thế nào?”
Nữ lưu manh gật mạnh cái đầu nhỏ, “Cảm, cảm ơn tướng Long”
Giang Cung Tuấn nhìn Đăng Đồ Lãng Tử xếp hạng thứ tư bảng sát thủ, nói: “Anh là Lãng Long thế nào?”
Trên gương mặt già nua của Đăng Đồ Lãng Tử mang theo vẻ lúng túng, cười cười nói: “Cái tên thật quê mùa, nhưng nếu tướng Long phong, vậy thì lấy cái tên này đi. Dù sao tên cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi.”
“Nam Phong, từ hôm nay về sau, cậu gọi Dạ Long.”
“Mèo Hoang, cậu là Man Long.”
“Tử Thần, cậu là Thần Long”
“Giang Ly, cô đã từng có danh hiệu tên Ngân Mị, như vậy cứ gọi cô là Ngân Long đi.”
“Bò Cạp, cậu cứ gọi Hạt Long”
“Tử Vũ, cậu gọi Vũ Long”
Ánh mát Giang Cung Tuấn đảo qua mọi người Tùy tiện lấy một danh hiệu cho bọn họ “Nếu ai không hài lòng với danh hiệu của mình có thể nói”
“Thỏa mãn”
Đám người đồng thanh mở miệng.
“Đa tạ tướng Long ban tên cho.”
Giang Cung Tuấn đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Từ sau hôm nay, mọi người sẽ là Bát Bộ Thiên Long của quân Häc Long, là sức chiến đấu tối cao trong quân Hắc Long. Tương lai biên giới Nam Cương cần mọi người bảo vệ. Đây không chỉ là hư danh, đây là trách nhiệm, đây là đảm đương, biết không?”
Giang Cung Tuấn nói rất ngưng trọng Đám người nghe mà thấy nhiệt huyết sôi trào.
Bọn họ không nghĩ tới mình có thể biến từ một sát thủ thành quân Häc Long bảo vệ biên quan, biến thành Bát Bộ Thiên Long của quân Häc Long Bọn họ cũng biết, một khi Bát Bộ Thiên Long chính thức thành lập, như vậy bọn họ sẽ lập tức danh chấn thiên hạ Bởi vì lân đánh chết tướng quân hai mươi tám nước này bọn họ cũng có góp sức, hơn nữa còn là công lao không thể bỏ qua.
“Cẩn tuân lời dạy của tướng Long”
Tám người trăm miệng một lời nói to.
Giang Cung Tuấn nhìn bọn họ, nói như chém đỉnh chặt sắt: “Tám người là một thể, tôi hy vọng Sau này mọi người có thế thẳng thän thành khẩn gặp nhau, đừng lục đục với nhau. Mọi người là anh em, là chị em, là có thể giao phía sau lưng mình cho đối phương. Mọi người phải hoàn toàn tín nhiệm đồng bạn mình.”
“Phân, một đống rác rưởi, hợp, vô địch thiên hạ”