Chương : Người nuôi cổ “Tao giết mày”
Giang Cung Tuấn phẫn nộ hô lên. Anh buông Đường Sở Vi ra đứng bật dậy, tiến nhanh tới trước người Mộ Dung Tập rồi đưa tay bóp lấy cổ ông ta, nhấc bổng ông ta lên.
Mộ Dung Tập bị bóp cổ, trong nháy mắt gương mặt già nua của ông ta đỏ bừng lên.
Thế nhưng ông ta lại không hoảng hốt chút nào.
“Giang… Giang Cung Tuấn, trước khi ra tay tốt nhất anh nên hiểu cho rõ ràng. Nếu anh giết tôi, Đường Sở Vĩ sẽ phải chịu đủ dẫn vặt. Tôi biết anh tỉnh thông y thuật, nhưng cổ trùng tôi nuôi ba mươi năm anh không cách nào lấy ra được”
Mộ Dung Tập mở miệng, giọng nói vô lực, suy yếu.
“Cung Tuấn, em đau quá, em đau quá… a..”
Đường Sở Vi nằm trên mặt đất không ngừng lăn lộn, không ngừng giật tóc của mình.
Cô cảm giác như có rất nhiều con trùng đang bò trong đầu cô gặm cắn tuỷ não của cô, loại cảm giác này cực kỳ thống khổ.
Tiếng kêu thảm thiết của Đường Sở Vi khiến Giang Cung Tuấn tỉnh táo lại.
Anh từ từ buông lỏng Mộ Dung Tập ra.
Mộ Dung Tập vô lực ngôi trên ghế, đưa tay xoa xoa cổ. Ông ta liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn, trên gương mặt già nua hiện lên nụ cười thản nhiên.
Giang Cung Tuấn lạnh giọng vặn hỏi: “Ông muốn thế nào?”
Mộ Dung Tập lấy ra một cái bình nhỏ đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Muốn mạng sống của Đường Sở Vi vậy thì ăn nó đi”
“Đây là cái gì?”
Giang Cung Tuấn nhìn bình nhỏ trên bàn.
Đây là một cái bình rất giống bình gốm bình thường, có màu đồng cổ.
Mộ Dung Tập thản nhiên nói: “Yên tâm, ăn nó vào sẽ không khiến anh mất mạng, chỉ có điều bắp thịt toàn thân anh sẽ từ từ héo rút, anh sẽ từ từ trở nên mất hết sức lực, không cách nào điều khiển sức mạnh toàn thân.. “
Mộ Dung Tập liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn, hơi dừng một chút nói: “Tôi võn muốn giết anh, thế nhưng chưa chắc anh sẽ vì một người phụ nữ mà tìm chết. Cho nên tôi đổi ý, tôi tin tưởng anh sẽ ăn nó, bởi vì anh tự nhận y thuật mình thiên hạ vô song, dù là thuốc độc gì anh cũng có thể phối ra giải dược”
“Chỉ cần anh ăn nó vào tôi sẽ thả Đường Sở Vi, thế nào?”
Mộ Dung Tập gần từng chữ mở miệng.
“Cung Tuấn, em đau quá, nhanh, nhanh giết em, em không muốn sống nữa… Trời ơi, vì sao…
Vì sao phải đối xử với tôi như vậy?”
Tiếng gâm gửừ nát lòng của Đường Sở Vi không ngừng vang vọng.
“Hy vọng ông nói lời giữ lời, nếu không…
Giang Cung Tuấn cầm lấy cái chai trên bàn, mở nắp chai, đổ một viên thuốc màu đen từ bên trong ra. Anh không chút do dự trực tiếp ăn nó vào.
Mộ Dung Tập nhìn chòng chọc Giang Cung Tuấn.
Mãi mấy giây sau, thấy trên trán Giang Cung Tuấn túa đầy mồ hôi, trên mặt gân xanh gồ lên, lúc này ông ta mới bật cười, “Ha ha, như vậy không phải xong rồi sao. Ăn vào rồi, không phải chuyện gì cũng được giải quyết à, muốn đối phó với anh không phải cũng dễ như trở bàn tay sao?
Tên ngốc Thiên Tử kia lại cứ cố tình tạo ra nhiều chuyện như vậy.”
Giờ khắc này Giang Cung Tuấn đã biết thằng cha này cùng một phe với Thiên Tử.
Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy lực lượng cả người mình như đều bị hút hết, chỉ nháy mắt đã ngã xuống đất.
Anh muốn đứng lên thế nhưng cho dù anh cố gắng dùng sức cỡ nào đi nữa cũng không thể đứng lên.
“Thả, thả cô ấy ra”
Giang Cung Tuấn mở miệng.
Thế nhưng giọng nói của anh lại rất suy yếu.
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ thả cô ấy ra, tôi nói lời giữ lời. Thế nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha”
Mộ Dung Tập bật cười đạm bạc, sau đó đi về phía Đường Sở Vi. Cũng không biết ông ta lấy cái gì ra đặt trước mũi Đường Sở Vi, một con trùng rất nhỏ bò ra từ trong mũi cô.
Mà Mộ Dung Tập lại cho Đường Sở Vi uống một viên thuốc.
Giang Cung Tuấn mắng: “Khốn nạn, ông cho cô ấy uống cái gì?”
Mộ Dung Tập cười nói: “Sẽ không chết người.
Đây là một loại cổ độc, cổ độc sẽ từ từ khuếch tán toàn thân, da thịt của cô ấy sẽ từ từ hư thối, cuối cùng hắc ban trải khắp người, biến thành một người phụ nữ xấu xí”
Ông ta nhìn Giang Cung Tuấn, trên gương mặt già nua hiện lên vẻ đắc ý.
Thiên Tử làm ra nhiều chuyện như vậy cũng không cách nào giết chết Giang Cung Tuấn, mà ông ta vừa ra tay đã được như ý.
“Giang Cung Tuấn, tôi vốn muốn giết anh, tôi cũng có thể giết anh. Thế nhưng trước khi rời núi tôi đã đồng ý với một người sẽ cho anh tiếp tục sống sót, để anh kéo dài hơi tàn. Cho dù anh có thể sống sót, thế nhưng anh đã bị phế đi.”
“Hiện tại có phải toàn thân anh đã vô lực?”
“Vậy thì đúng rồi.”
“Đây là thuốc tôi đặc chế, là tôi dành thời gian mấy chục năm phối tạo ra, chuyên để đối phó với loại cao thủ như anh. Thật đáng tiếc, anh đã đạt đến cảnh giới cao nhất của võ học, nếu trưởng thành tiếp nhất định sẽ bước ra một bước cuối cùng”
“Đáng tiếc, anh không có cơ hội đó nữa”
“Anh yên tâm, trong khoảng thời gian ngắn anh sẽ không chết”
“Hiện tại anh chỉ cảm thấy cả người vô lực, sau đó cơ thể của anh sẽ từ từ héo rút. Ban đầu anh còn có thể ngồi, thế nhưng mấy năm sau, ngay cả ngồi anh cũng không thể ngồi nổi, anh sẽ phải nằm trên giường mười năm tám năm, cuối cùng mới chết đi”
“Ha ha…”
Mộ Dung Tập bật cười thật to.
“Quan chủ, đây là đồ vật của Giang Cung Tuấn”
Một người đàn ông đi tới, đưa lên một số ngân châm và một sợi dây thép thật nhỏ đã lục soát ra được từ trên người Giang Cung Tuấn.
Mộ Dung Tập nhìn thoáng qua.
Ông ta nuôi cổ nhưng lại không tinh thông y thuật, những đồ chơi này có lấy cũng vô dụng.
Ông ta cũng không biết tám mươi mốt kim nghịch thiên thần kỳ.
Tiện tay nhét chúng lên trên người Giang Cung Tuấn, ông ta thản nhiên nói: “Vẫn nên trả lại cho anh ta đi”
Thuộc hạ của ông ta hỏi: “Quan chủ, vì sao không trực tiếp giết anh ta?”
“Tôi cũng muốn chứ”
Mộ Dung Tập thở dài một hơi, nói: “Dù sao anh ta cũng là người nhà họ Giang, trong cơ thể anh ta chảy dòng máu nhà họ Giang. Hơn nữa tôi đã từng đồng ý với người kia sẽ không giết Giang Cung Tuấn. Hiện tại anh ta đã không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp gì với chúng ta nữa. Đi thôi, để anh ta tự sinh tự diệt đi”
Mộ Dung Tập xoay người rời đi.
Đầu Đường Sở Vi đã hết đau.
Cô biết Mộ Dung Tập đã đút độc dược cho cô, nhưng bây giờ cô không hề cảm ứng được có điểm nào không thích hợp.
Lúc này cô lắc đầu đứng dậy, lảo đảo nghiêng ngã đi về phía Giang Cung Tuấn. Cô muốn đỡ Giang Cung Tuấn đang ngã trên đất dậy, thế nhưng cô lại không có chút sức lực nào, làm kiểu gì cũng không thể đỡ Giang Cung Tuấn dậy.
“Hu hu…”
“Giang Cung Tuấn, anh đừng làm em sợ, anh mau đứng lên đi”
Cô khóc tới mặt đầy nước mắt.
“Đều do em không tốt, là em đã làm liên lụy anh”
Giang Cung Tuấn nằm trên mặt đất.
Lúc này toàn thân anh không có chút sức lực nào.
Anh là bác sĩ, tinh thông y thuật.
Thế nhưng hiện tại thân thể anh đang lâm vào trạng thái gì, anh lại không hay biết.
Anh cũng muốn đứng lên, nhưng cơ thể không có chút sức lực.
“Đừng… đừng lắc anh, để anh nghỉ ngơi.”
Giang Cung Tuấn chỉ thấy bên tai ong ong.
Tiếng khóc sướt mướt của Đường Sở Vi càng khiến anh cảm thấy tâm phiền ý loạn, anh không khỏi tức giận.
Nghe vậy, Đường Sở Vi ngậm miệng lại.
Giang Cung Tuấn năm trên mặt đất nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi chừng mười phút đồng hồ sau, anh cảm thấy bản thân mình đã khôi phục một chút sức lực, có thể miên cưỡng đứng lên.
Anh đứng lên, đi thử vài bước.
Có thể đi Thế nhưng vừa đi vài bước anh đã thở mạnh.
“Đáng chết, rốt cuộc đây là độc gì?
Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế chửi ầm lên.
Cùng lúc đó.
Mộ Dung Tập đã đi xuống Thiên Sơn. Ông ta gọi điện thoại cho Thiên Tử: “Giang Cung Tuấn đã bị phế đi, từ nay về sau anh ta chỉ là một phế nhân, không thể uy hiếp tới anh nữa”
“Tôi muốn anh ta chết, anh ta không chết, sẽ mãi là uy hiếp “
Mộ Dung Tập thản nhiên nói: “Hiện tại anh ta không khác gì người chết cả”
“Thế nhưng hiện tại anh ta là Long Vương, dưới một người trên vạn người, anh ta không chết tôi ăn ngủ không yên”
“Vậy anh tự suy nghĩ biện pháp kéo anh ta xuống khỏi vị trí kia đi. Anh là cao thủ chơi âm mưu quỷ kế, tỏi tin tưởng chuyện này không thể làm khó anh”
“Được rồi, tôi biết rồi”
Thiên Tử không nhịn được cúp điện thoại.
Vốn tưởng có Mộ Dung Tập ra tay, Giang Cung Tuấn sẽ chết chäc, thế nhưng Mộ Dung Tập lại để Giang Cung Tuấn còn sống Sau khi cúp điện thoại, anh ta sờ căm nghĩ ngợi xem phải làm thế nào mới có thể kéo Giang Cung Tuấn xuống khỏi cái ghế cao cao kia.
Giang Cung Tuấn lập vỏ số chiến công, lần này anh càng lập công lớn, được săc phong thành Long Vương, là anh hùng trong lòng người kháp thiên hạ. Muốn kéo anh xuống ngựa thật sự rất khó Ngắm nghĩ hồi lâu, cuối cùng trên mặt anh ta lại lộ ra nụ cười.
“Giang Cung Tuấn, tôi xem lần này ai có thể cứu anh nữa?”