Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Ứng cử viên tân vương
Đường Sở Vi được đưa vào phòng phẫu thuật, băng bó vết thương lại. Giang Cung Tuấn thì ngồi trên ghế chờ ngoài phòng phẫu thuật. Anh chống tay lên đầu gối, che mặt. Anh cảm thấy mình có lỗi với Hứa Linh. Anh đi sang một bên, lấy di động gửi tin nhắn: “Em vê chưa?”
Hứa Linh đã ra ngoài, nhưng còn chưa đi mà ngồi ngẩn người trong xe. Tiếng tin nhắn gửi tới vang lên. Cô cầm di động xem thì thấy là tin nhắn của Giang Cung Tuấn, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ và chua xót. Cô đã biết Giang Cung Tuấn thích Đường Sở Vi từ lâu, đã biết Giang Cung Tuấn kết hôn với Đường Sở Vi từ lâu, vẫn chưa thể quên Đường Sở Vi. Nhưng cô không chịu quay đầu lại, cuối cùng làm cho bản thân mình thương tích đầy người. Hết thảy đều là do cô tự làm tự chịu. Cô lau nước mắt trên khóe mắt, gửi tin nhắn trả lời: “Vâng, em về rồi”
Cô gửi tin nhắn đi rồi hít sâu một hơi, nắm bàn tay tự cổ vũ bản thân: “Hứa Linh, mày phải kiên cường lên, có gì ghê gớm đâu chứ! Mày phải phấn chấn lên!”
Nhưng cô lại không thể làm được điều đó. Cô ụp mặt xuống vô lăng, lớn tiếng khóc cào xé tim gan. Cô khóc rất lâu, cảm thấy nước mắt của mình như sắp khô cạn. Bỗng cô nhớ sách thuốc của Giang Cung Tuấn còn ở trong nhà mình. Cô biết chắc chắn Giang Cung Tuấn sẽ ở lại bệnh viện trông nom Đường Sở Vì nên lái xe về nhà, dự tính mang sách thuốc tới cho Giang Cung Tuấn.
Vết thương của Đường Sở Vi được băng bó rất nhanh, sau đó cô được đưa vào phòng bệnh.
Người nhà họ Đường cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại số ít người vẫn ở trong bệnh viện.
“Mẹ, mọi người về trước đi” Đường Sở Vi nằm trên giường bệnh nhìn nhóm Hà Diệp Mai.
“Sở Vi, mẹ sẽ ở lại chăm sóc con”
“Không… không cần đâu, có điều dưỡng, có cả…” Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn ngôi bên cạnh không nói một lời, nở nụ cười ngọt ngào: “Có cả Giang Cung Tuấn nữa, chỉ cân có anh ấy là đủ rôi”
Đường Bình kịp thời kéo Hà Diệp Mai, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà trước.”
“Ừ” Lúc này Hà Diệp Mai mới chịu gật đầu. Hà Tâm cũng chào Giang Cung Tuấn: “Anh rể, em về trước đây.”
Giang Cung Tuấn mới tỉnh táo lại, gật đầu: “Ừ, cô đi đi”
Người nhà họ Đường lần lượt rời đi, chẳng mấy chốc trong phòng bệnh chỉ còn lại mình Giang Cung Tuấn.
“Chồng ơi, em thật sự biết lỗi rôi, anh đừng giận em được không?” Đường Sở Vi ngóng trông nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt rất đáng thương.
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu: “Anh không giận em, đây là anh nợ em, anh nên bù đắp cho em”
Đường Sở Vi khẽ nức nở: “Chồng, anh đừng nói như vậy được không? Anh không nợ em, đây là vận mệnh của em, vận mệnh đã quyết định em sẽ như vậy rồi.”
“Không nói chuyện này nữa, em nghỉ ngơi đi, phòng bệnh ngột ngạt quá, anh ra ngoài hóng gió đây” Giang Cung Tuấn đứng lên rời đi. Đường Sở Vi há miệng muốn gọi anh lại, nhưng không biết nên nói gì, cuối cùng cô chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, lấy một điếu thuốc ra châm. Mấy y tá đi tới, thấy Giang Cung Tuấn đang hút thuốc ở bệnh thì muốn tiến lên nói trong bệnh viện cấm hút thuốc, nhưng họ đều biết thân phận quá khứ của Giang Cung Tuấn nên không dám lại gần.
Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế, đắm chìm trong suy nghĩ, không biết qua bao lâu, một cuốn sách xuất hiện trong tầm mắt của anh. Bàn tay trắng nõn cầm cuốn sách đó. Giang Cung Tuấn nhìn lên trên thì thấy chủ nhân của bàn tay đó.
Anh đứng dậy tiếp nhận cuốn sách, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn em”
Hứa Linh cười nói: “Biết anh sẽ nhớ thương cuốn sách này nên em mang nó tới cho anh”
“Ừ” Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi…
Hứa Linh hơi khựng lại, nở nụ cười trên gương mặt xinh đẹp, ra vẻ hào phóng không bận tâm: “Không sao đâu, em thật sự không có việc gì mà, em đã nói từ trước rồi, bất kể anh đưa ra quyết định nào thì em cũng sẽ ủng hộ anh” Đồng thời cô còn cảm thán: “Thực ra Sở Vi cũng rất đáng thương. Em đã biết chuyện về cô ấy rồi, sau khi bị bỏng thì cả thế giới đều hắt hủi cô ấy, người nhà cũng ghẻ lạnh cô ấy, khó khăn lắm mới sau cơn mưa trời lại sáng, bây giờ lại bị trúng cổ độc.
Không biết lúc cổ độc phát tác, cô ấy sẽ biến thành thế nào nữa”
Hứa Linh thấu hiểu Đường Sở Vi, đồng thời cũng thấu thiểu Giang Cung Tuấn. Chuyện này vốn dĩ cũng là lỗi của cô, là cô một bên tình nguyện. Lúc trước nếu không phải cô cứ kiên quyết đâm đầu vào thì bây giờ Giang Cung Tuấn cũng sẽ không khó xử như vậy.
“Thực ra anh thật lòng không muốn duy trì quan hệ này với Sở Vi nữa” Giang Cung Tuấn ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Thiên Tử sẽ còn tiếp tục đối phó với anh, ở bên cạnh Đường Sở Vi sẽ chỉ mang lại nguy hiểm cho cô ấy mà thôi, không ngờ cô ấy lại làm như vậy”
“Kế tiếp anh có dự định gì?” Hứa Linh nhìn Giang Cung Tuấn. Cô không rõ Giang Cung Tuấn muốn làm gì, nhưng cô biết kế hoạch kế tiếp của Giang Cung Tuấn sẽ liên quan tới Thiên Tử, liên quan tới sự tranh đấu trên triều đình, đồng thời còn liên quan tới trận tổng tuyển cử một năm sau.
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu. Bây giờ anh còn chưa có kế hoạch chỉ tiết.
“Được đến đâu hay đến đó”
“Có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với em”
“Ừ, anh sẽ làm thế”
“Vậy thì em không quấy rầy anh nữa, em về nghỉ ngơi trước đây” Hứa Linh phất tay, sau đó xoay người rời đi. Giang Cung Tuấn cũng không tiễn cô, lại ngồi xuống ghế, ngẩn người nhìn cuốn hạ của Y Kinh trên tay mình.
“Tôi đã nghe kể về chuyện xảy ra ở núi Long Bảo rồi. Cậu không sao chứ?”
Ngay khi Giang Cung Tuấn đang suy nghĩ thì một giọng nói bỗng vang lên. Anh ngẩng đầu, thấy một người đàn ông trung niên mặc áo.
choàng mau đen, đội mũ lưỡi trai đen, ngoại hình vô cùng bình thường đang đứng trước mặt mình.
Anh thoáng cả kinh. Thực lực của Ảnh Tử quá mạnh, có thể lại gần anh trong tình huống anh không hề hay biết gì.
“May mà có các anh em quân Tiêu Dao, không thì tôi sẽ chạy trời không khỏi nắng”
chính là số tài sản khổng lô. Mặc dù hiện giờ cậu đã bị cách chức, nhưng tôi tin chắc răng nhóm người ở Nam Cương kia chỉ nghe lệnh cậu mà thôi”
“Một năm quá ngăn ngủi” Giang Cung Tuấn khẽ lắc đâu Ảnh Tử nói tiếp: “Hiện giờ kết cấu của thành phố Tử Đảng cũng rất rối loạn, không ít tài phiệt ở thủ đô đã bắt đầu nhúng tay vào thành phố Tử Đăng, dự tính xây dựng thêm một thành phố mới.
Hơn nữa thành phố Tử Đăng còn có cả thương hội Tứ Hải, liên minh doanh nghiệp năm tỉnh cùng thương hội Vạn Phúc, những người này đầy tiền.
Còn việc thao tác như thế nào thì còn phải xem cậu sẽ làm như thế nào” Ảnh Tử nói xong rồi xoay người rời đi.
Giang Cung Tuấn lâm vào im lặng. Anh đang suy nghĩ về lời nói của Ảnh Tử, đồng thời cũng nghĩ ứng cử viên trong lòng đức vua là ai? Anh lần lượt loại bỏ những người thường xuyên gần gũi với nhà vua, nhưng không tài nào đoán được ứng cửa viên khiến đức vua hài lòng là ai. Một hồi lâu sau, anh chợt nghĩ ra một điều, không khỏi sờ mũi.
“Chẳng lẽ ứng cử viên tần vương trong lòng đức vua là mình?”