Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Là thời điểm phản kích
Giang Cung Tuấn rất hối hận. Buổi sáng, khi Độc Bộ Vân đưa tài liệu nghiên cứu đã trộm được cho anh, anh đã biết Thiên Tử sẽ có hành động mà nhắc nhở Đình Thi. Nhưng anh không ngờ hành động của gã ta lại nhanh như vậy. Lúc này còn chưa hết một ngày mà gã ta đã ra tay với Đình Thì.
Nếu anh không kêu cô ta đi lấy tin tình báo, vậy thì Đình Thi sẽ không xảy ra chuyện.
Anh ngôi lên sô pha, không nói một lời.
Đường Sở Vi bước tới, thấy sắc mặt của Giang Cung Tuấn có hơi không thích hợp, mới ngồi bên cạnh, kéo tay anh hỏi: “Ông xã, thế nào rồi, cơ thể lại thấy khó chịu sao?”
“Không sao.”
Anh hơi lắc đầu, không dự định sẽ nói những chuyện này cho cô biết.
Cùng lúc đó, ở quân khu.
Phía quân đội đã tiếp nhận chuyện Đình Thi bị bắt, yêu cầu toàn bộ thông tin từ phía cảnh sát vê vụ bắt cóc, sau đó bắt đầu điều tra. Qua điều tra camera trong toàn thành phố, họ biết được tuyến đường hành động của Sedan màu đen, và biết được chiếc xe này đã ra khỏi thành phố. Bên ngoài thành phố không có camera, nên phía quân đội cũng mất dấu chiếc xe này.
Nhưng quyên lực của phía quân đội lớn hơn phía cảnh sát rất nhiều.
Đoan Hùng là cường quốc đứng thứ nhất thế giới, sức mạnh quân sự cực lớn. Trên bâu trời nước Đoan Hùng có rất nhiều vệ tinh thiên nhãn, bí mật quan sát toàn bộ hành động ở mọi khu vực trong nước Đoan Hùng.
Tiêu Dao Vương sử dụng đặc quyền, bắt đầu sử dụng vệ tinh theo dõi. Ông ta chiết đoạn ghi hình từ camera vệ tinh trong thành phố Tử Đẳng ngày hôm nay, từ đó biết được hướng đi của chiếc Sedan màu đen. Cũng biết được nơi mà chiếc xe này đi tới.
Tiêu Dao Vương tự mình gọi điện cho Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn vẫn luôn đợi điện thoại của ông ta. Lúc này, anh giống như ngồi trên chảo nóng, đứng ngôi không yên.
Bây giờ, điện thoại của anh vang lên. Anh vội vàng nhận cuộc gọi, không nhịn được mà hỏi: “Tình hình như thế nào rồi?”
Trong điện thoại truyên tới giọng nói của Tiêu Dao Vương: “Người anh em Giang, đã điều tra ra rồi, chiếc Sedan màu đen đã bắt cóc Đình Thi lái về Lâm Thành, vào trong một ngọn núi tiếp giáp với Tử Đảng và Hồng Bắc, nhưng chiếc xe này đã biết mất ở vùng phụ cận. Vùng phụ cận này là cứ điểm quân sự, có ngăn vệ tinh theo dõi”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn sững sờ, chợt hỏi: “Có phải trong ngọn núi đó có một sở nghiên cứu được bảo vệ nghiêm ngặt, đúng không?”
“Ừm”
Tiêu Dao Vương đáp: “Sáng nay cậu bảo Đình Thi tới đây kêu tôi điều tra sở nghiên cứu, nơi này chính là một trong số đó”
“Ông Tiêu Dao Vương, lập tức xuất binh bao vây sở nghiên cứu đó giúp tôi, rồi cứu người ra ngoài cho tôi.”
“Tôi sẽ thử xem, nhưng không đảm bảo có thể làm được” Trong điện thoại truyền tới giọng nói của ông ta: “Dù sao nơi này cũng là căn cứ quân sự, không nằm trong phạm vi quản lý của tôi. Nếu đối phương đưa ra văn bản được phía trên đặc biệt phê duyệt thì tôi cũng không thể tự tiện xông vào được.”
“Ừm, ông cứ thử trước đi, tôi ở bên này sẽ nghĩ cách tiếp.” Sắc mặt của anh nặng nề, sau đó cúp điện thoại.
Đường Sở Vi vẫn luôn ở bên cạnh, thấy Giang Cung Tuấn nhận điện thoại, nói một vài lời chẳng hiểu ra sao. Cô không khỏi nghi ngờ, hỏi: “Ông xã, anh đang nói gì thể, có phải có chuyện gì giấu em không?”
“Không có gì, thời gian không còn sớm nữa, em lên nghỉ ngơi trước đi”
“Còn anh thì sao?”
“Anh có việc, sẽ đi nghỉ nhanh thôi” Giang Cung Tuấn đẩy Đường Sở Vi đi.
Đường Sở Vi biết anh chắc chắn có chuyện giấu cô, nhưng anh không muốn nói thì cô cũng không hỏi. Cô đứng dậy đi lên tầng, vào trong phòng nghỉ ngơi.
Giang Cung Tuấn thì ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc, rơi vào trong im lặng.
Một lúc lâu sau, anh lôi điện thoại ra gọi cho.
Độc Bộ Vân.
Cuộc gọi rất nhanh đã được kết nối, trong điện thoại truyền tới giọng nói của Độc Bộ Vân: “Anh Giang, có chuyện gì sao?”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Ông đã rời đi chưa?”
Gã ta nhằm vào anh cũng thôi đi, nhưng lại năm lần bảy lượt ra tay với người bên cạnh anh.
Đầu tiên là Sở Vi, bây giờ lại là Đình Thi.
Đình Thi là một cô gái lương thiện, Giang Cung Tuấn đã rất hổ thẹn với cô ta rồi, nếu vì chuyện này mà xảy ra bất trắc, vậy nửa đời sau của anh sẽ sống trong hối hận mất. Vào trang nguồn trên hình đọc, để mình ra chương mới nhé
Đây là thời điểm để ra oai phủ đầu với Thiên Tử.
“Ừm, trong vòng ba tiếng là tới” Độc Bộ Vân cúp điện thoại.
Giang Cung Tuấn thuận tay ném điện thoại sang bên cạnh, sau đó dựa người lên ghế sô pha, vuốt mặt một cái.
Cùng lúc đó ở quân khu, Tiêu Dao Vương cũng ra quân. Hơn trăm chiếc máy bay trực thăng lên đường tiến về ngọn núi lớn năm giáp với Lâm Thành Trong một ngọn núi, giáp với Lâm Thành Nơi này là một căn cứ nghiên cứu.
Bên ngoài căn cứ đều là chiến sĩ vũ trang hạng nặng.
Trong một văn phòng ở căn cứ, Đao Việt Bân nhìn tài liệu mà thuộc hạ mang về, ông ta không khỏi nhíu mày, liếc mắt nhìn một thuộc hạ trước mặt, hỏi: “Thật sự tìm được thứ này từ trên người con nhóc ở bên cạnh Giang Cung Tuấn đó sao?”
Trong văn phòng còn có hơn ba mươi người đàn ông.
Thuộc hạ của Đao Việt Bân, tên là Ngưu Trạch Minh, hay gọi là anh Ngưu.
Anh Ngưu gật đầu đáp: “Anh Đao, hoàn toàn là sự thật, người thì em cũng đã bắt tới đây rồi, bây giờ đang giam dưới tầng hầm”
Nghe vậy, Đao Việt Bân nhíu mày, nói: “Thế này thật kỳ lạ, cậu nói cậu vấn luôn đi theo con nhóc này, nhưng hôm nay cô ta không đi nơi nào, mà chỉ tới Bách Thảo Đường một chuyến, vậy cô ta có được tin tình báo này từ nơi nào?”
“Cái đó, cái đó thì em không biết.”
“Được rồi, đi xuống đi” Đao Việt Bân hơi phất tay “Rõ” Ngưu Trạch Minh xoay người rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, Đao Việt Bân lập tức lôi điện thoại gọi điện cho Thiên Tử.
Rất nhanh, cuộc gọi đã được kết nối.
“Ông chủ, đã, đã xảy ra chuyện rồi”
Trong điện thoại truyên tới giọng nói lạnh lùng của Thiên Tử: “Đao Việt Bân, lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Đao Việt Bân lập tức đáp: “Là như vậy, hôm nay thuộc hạ của tôi có bät được con nhóc ở bên cạnh Giang Cung Tuấn, chính là Y Đình Thị, rồi lục soát được một phần tin tình báo từ trên người cô †a. Trong tin tình báo này có ghi lại chỉ tiết vị trí của toàn bộ căn cứ nghiên cứu trong nước của chúng ta. Tuy tôi không biết có chính xác hay không, nhưng vị trí của mấy căn cứ nghiên cứu mà tôi biết đều đúng hết, trong đó còn có cả căn cứ nghiên cứu mà tôi đang quản lý”
Nghe vậy, Thiên Tử kinh ngạc, hỏi: “Thật sao?”
“Hoàn toàn là thật.”
“Trên tin tình báo có bao nhiêu căn cứ nghiên cưu.
Đao Việt Bân lôi tin tình báo ra xem, đáp: “Mười tám”
Nghe vậy, sắc mặt của Thiên Tử nặng nề. Gã ta không ngờ Giang Cung Tuấn thật sự đã biết gì đó, anh thật sự đang điều tra về gã ta. Bây giờ ngay cả số lượng sở nghiên cứu dưới tên của gã ta cũng bị nắm chắc.
Đao Việt Bân hỏi: “Ông chủ, phải làm sao bây giờ?”
Thiên Tử rơi vào trong suy nghĩ, sau một lúc mới nói: “Tạm thời đừng động vào con nhóc đó, tôi sẽ tới ngay trong đêm, tự mình thẩm vấn, rồi dùng cô ta để dụ Giang Cung Tuấn ra, đến lúc đó sẽ tiêu diệt thăng nhóc này một cách chân chính”
Sắc mặt của gã ta trở nên dữ tợn.
Chính bởi vì Mộ Dung Tập nhất thời mềm lòng nên mới tạo ra kết cục này.
Hôm nay, Giang Cung Tuấn nhất định phải chết. Giang Cung Tuấn không chết thì gã ta không an tâm. Gã ta đã động sát tâm rồi.