Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Niềm tin mạnh mẽ
Mấy người đi về phía xe bán tải, trên thùng xe bán tải được phủ bảng bạt tráng men. Mấy chiến sĩ xuống xe rồi kéo bạt lên. Bên trong có súng lục, có lựu đạn, còn có cả súng máy hạng nặng, thậm chí còn có một vài khẩu Bazooka.
Giang Cung Tuấn nhìn rất nhiều vũ khí trên thùng xe, nói: “Cái gì thuận tay thì lấy cái đó “
Những người khác gật đầu, đều bắt đầu đi lấy vũ khí.
Tiêu Dao Vương nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Tôi chỉ có thể cung cấp cho cậu nhiêu đây mà thôi, cậu phải cẩn thận một chút, căn cứ đó ngoài việc có hơn trăm quân Xích Diễm ra, thì vẫn còn một vài tên lưu manh nữa, thậm chí còn có cả lính đánh thuê ở trong đó”
“Ừm” Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.
Anh khẽ gật đầu, đáp: “Tôi sẽ cố hết sức, dưới tình huống tính mạng của mình không bị uy hiếp, có thể giữ lại quân Xích Diễm thì sẽ giữ lại”
Giang Cung Tuấn không dám đảm bảo không có người nào chết.
Tiêu Dao Vương võ bả vai của anh, nhắc nhở: “Cẩn thận một chút”
Giang Cung Tuấn nhìn mấy người đang lấy vũ khí và áo chống đạn, hỏi: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
Độc Bộ Vân và Bát Bộ Thiên Long đồng thời gật đầu.
“Xuất phát” Giang Cung Tuấn xoay người đi, rồi lên chiếc xe đó của anh. Những người khác thì lên chiếc xe Changan màu đen khác.
Hai chiếc xe rời đi với tốc độ nhanh.
Tiêu Dao Vương nhìn anh rời đi, cho đến khi hai chiếc xe biến mất trong tâm nhìn, lúc này mới bảo: “Đi thôi, trở về”
Tại căn cứ nghiên cứu, Đao Việt Bân đã sớm thông báo cho Thiên Tử. Chuyện này liên lụy quá lớn, nên Thiên Tử nhất định phải đích thân tới xử lý.
Trong nhà giam dưới hâm nghiên cứu.
Tại một nhà lao âm u và ẩm ướt, có một thiếu nữ bị giam trong nhà tù sắt. Cô ta mặc bộ quân áo thường ngày, mái tóc rối tung, cái trán bị đụng bể, máu tươi đã đông lại. Cô ta ngồi trên mặt đất, hai tay ôm gối, không nói lời nào.
Cộp, cộp, cộp.
Giày da mũi to tiếp xúc với mặt đất phát ra tiếng cộp cộp cộp. Âm thanh vang lên trong nhà ngục yên tĩnh.
Y Đình Thi ngẩng đầu lên nhìn. Cô ta nhìn thấy một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên này mặc áo sơ mi màu trắng, để đầu đinh, gương mặt hình thoi, bộ dáng khá tuấn tú.
“Mở ra, dẫn ra ngoài”
“Rõ”
Cửa sắt được mở ra, Y Đình Thi bị dẫn ra ngoài.
Sau khi cô ta bị đưa ra, lập tức bị trói lại, sau đó bị treo lên. Từ đầu đến cuối, cô ta đều không kêu một tiếng nào.
Người mặc áo sơ mi trắng chính là Thiên Tử.
Thiên Tử ngôi trên ghế, ngậm một điếu xì gà, nhìn Y Đình Thi bị treo lên, gã ta lạnh lùng hỏi: “Không muốn chịu khổ, vậy tôi hỏi gì thì cô trả lời cái đó.”
Y Đình Thi bị trói, cả người đều khó chịu.
Thiên Tử hỏi: “Tin tình báo trong tay cô có được từ nơi nào, Giang Cung Tuấn còn biết chuyện gì nữa, còn nữa, rốt cuộc Giang Cung Tuấn đã tìm được gì bên trong hang động đá vôi ngầm dưới lòng đất, trong khoảng thời gian này, cậu ta đang làm gì?”
Thiên Tử liên tục hỏi ra vài vấn đề.
Nhưng Y Đình Thi đều không nói gì.
“Tôi đang hỏi cô đấy, nói mau”
Thiên Tử đột nhiên quát to, âm thanh như sấm rền vang lên trong nhà tù yên tĩnh.
Y Đình Thi mở miệng một cách rất khó khăn, nói: “Tôi, tôi không biết ông đang nói gì hết”
“Roi.”
Một thuộc hạ lập tức đưa một cái roi tới.
Thiên Tử vung tay.
Chát.
Một roi quất lên người Y Đình Thi, sức lực khá lớn, phát ra âm thanh trong trẻo, quần áo trên người Y Đình Thi lập tức rách toạc, trên người có thêm một vệt máu, máu tươi lập tức trào ra.
“Nói!”
“Chát!”
“Có nói không?”
“Chát!”
Thiên Tử không ngừng quất roi.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, Y Đình Thi đã bị đánh mười mấy roi. Mỗi một roi rơi lên người cô †a, trên người đều truyền tới cơn đau dữ dội. Cơ bắp trên người cô ta đau đớn, không khỏi run lên, nhưng cô ta lại căn răng kiên trì, ngay cả kêu cũng không kêu ra.
Cô ta biết, mình không thể nói ra được.
Nói, chính là bán đứng Giang Cung Tuấn.
Nói, thì kế hoạch của anh sẽ bị lộ.
Nói, thì tiếp sau đây anh sẽ rất khó hành động.
Cho dù có chết cô ta cũng không thể nói được.
Säc mặt của Thiên Tử nặng nề, phân phó: “Thả xuống”
“Rõ”
Y Đình Thi được thả xuống, nằm liệt trên mặt đất một cách vô lực, vết thương trên người chạm và cọ xát với mặt đất, lại truyền tới đau đớn thấu tim. Cho dù cô ta có kiên cường đến đâu cũng không nhịn được mà phát ra một tiếng kêu đau đớn Ở bên cạnh, có một mỏ hàn đã được hun đỏ.
Thiên Tử cầm mỏ hàn lên. Gã ta nhìn Y Đình Thi năm trên mặt đất, lạnh giọng hỏi: “Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, có nói hay không?”
Y Đình Thi cắn chặt khớp hàn, nhưng khi nhìn thấy mỏ hàn cháy đỏ, trên mỏ hàn còn tỏa ra khói, cô ta cắn răng, không nhịn được mà run rẩy, cơ thể của cô ta cũng không nhịn được mà run lẩy bẩy.
Lúc này, cảm giác sợ hãi bao trùm toàn bộ cơ thể cô ta.
Cô ta suýt chút nữa đã thỏa hiệp, nhưng niềm tin mãnh liệt đã giúp cô ta chống đỡ.
Thiên Tử cầm mỏ hàn đi tới. Mỏ hàn còn chưa dán lên người mà Y Đình Thi đã cảm giác được cơn cháy bỏng rát truyền tới trên người.
“Tôi xem cô còn có thể kiên trì được bao lâu”
Sắc mặt của Thiên Tử nặng nề, cầm mỏ hàn dán lên người cô ta.
“Xèo!”
Quần áo lập tức bị đốt cháy, mỏ hàn được đốt nóng tiếp xúc với da thịt, một tiếng xèo vang lên, sau đó khói đen bốc lên.
Trong nhà lao, truyền tới tiếng kêu đau đớn như đứt từng khúc ruột. Y Đình Thi trừng to mät, trong con ngươi mang theo tơ máu, biểu cảm trên gương mặt vặn vẹo, nổi đầy gân xanh. Cô ta há to miệng, lớn tiếng gào lên.
“Có nói không?”
Bên tai truyền tới tiếng quát lạnh lùng của Thiên Tử.
“Tôi hỏi cô, rốt cuộc trong khoảng thời gian này Giang Cung Tuấn đã làm gì?”
“Giết tôi, mau giết tôi đi”
Y Đình Thi không có cách nào chịu đựng được sự đau khố này. Lúc này, cô ta chỉ muốn chết, chỉ có chết mới không phải chịu đựng loại khổ đau này, chỉ có chết, cô ta mới có thể được.
giải thoát.
Nhưng bây giờ cô ta muốn sống không được, muốn chết không xong.
Sự kiên trì của Y Đình Thi khiến Thiên Tử nổi trận lôi đình. Gã ta ném mỏ hàn đi, ngồi xổm xuống, túm tóc cô ta lên, rồi đập mạnh đầu xuống đất.
“€ó nói không, có nói hay không?”
Đầu Y Đình Thi bị đập đến bật máu, cô ta bị đập đến hôn mê.
“Mẹ nó.” Thiên Tử chửi ầm lên. Gã ta không ngờ một cô gái yếu đuối lại kiên cường như vậy.
Gã ta không ngờ đến một cô gái bên cạnh Giang Cung Tuấn cũng trung thành và tận tâm với anh, chịu đựng sự tra tấn đến mức này mà không nói một câu nào.
Đao Việt Bân ở một bên, cẩn thận hỏi: “Ông chủ, tôi đã điều tra rõ rồi, chuyện lấy cäp dữ liệu là do Giang Cung Tuấn phái người tới làm, dữ liệu đang ở trong tay cậu ta.”
Thực ra ông ta hoàn toàn không tra ra được người nào đã lấy cáp dữ liệu. Nhưng hiện tại vì mạng sống, ông ta chỉ có thể đổ hết trách nhiệm lên người Giang Cung Tuấn.
Ngô Thiên Trường cũng nói: “Bây giờ Giang Cung Tuấn đã bị giáng chức làm thường dân, nhưng Tiêu Dao Vương vẫn vì cậu ta mà ra quần, nếu không phải trong tay tôi có văn bản thì tối nay quân đội của Tiêu Dao Vương đã đánh vào đây rồi.”
Thiên Tử hơi phẩt tay, vẻ mặt u ám, mang theo một luông sát khí mãnh liệt. Giang Cung Tuấn đã phế rồi, nhưng vẫn mang đến nhiều phiền phức như vậy cho gã ta. Bây giờ gã ta cũng không còn gì để sợ hãi nữa.
Giang Cung Tuấn chắc chắn phải chết.
Gã ta lạnh giọng nói: “Nếu Tiêu Dao Vương đã tìm tới đây, vậy Giang Cung Tuấn đó chắc chắn đã biết cô gái này đang ở đây, cậu ta nhất định sẽ tới cứu cô ta, truyền lệnh xuống, canh phòng nghiêm ngặt, chỉ cần cậu ta dám tới, thì tôi sẽ cho cậu ta hết đường trở về.”