Chương : Gặp lại người quen
“Chào mừng Long Vương, chào mừng Long Vương, chào mừng Long Vương…”
Giang Cung Tuấn vừa xuống phi cơ, thì âm thanh đồng đều và to rõ đã vang lên. Âm thanh giống như sóng biển, tiếng sau lại mạnh hơn tiếng trước.
Giang Cung Tuấn nhìn thẳng về phía trước, nhìn hơn chục nghìn chiến sĩ ở trước mặt, giơ tay nhẹ nhàng giơ về phía trước.
Tiếng hô lập tức dừng lại.
Mấy vị tướng quân mặc chiến bào đi tới.
“Chúc mừng Long Vương trở về.” Ngô Huy dẫn đầu lên tiếng, trên gương mặt ngăm đen của anh ta mang theo nụ cười xán lạn: “Chúng tôi đợi ngày này đã rất lâu rồi, cuối cùng cũng đợi được Long Vương trở về.
“Thằng nhãi nhà cậu từ khi nào lại học được miệng lưỡi trơn tru thế” Giang Cung Tuấn nắm tay, nhẹ nhàng đấm vào ngực của anh ta.
“Hê hê” Ngô Huy cười ha hả.
“Đi thôi” Anh xoay người đi.
Bát Bộ Thiên Long theo sát phía sau, tiếp đó là những tướng quân khác.
Giang Cung Tuấn sắp xếp xe trước, tiên Bát Bộ Thiên Long đi, kêu bọn họ rời khỏi Đoan Hùng trước, đi ra nước ngoài, rồi thành lập Long Điện, bắt đầu xây dựng thế lực thuộc về mình.
Anh thành lập thế lực không phải để tranh giành. Mà chỉ mong rằng tương lai có thể có một chỗ dựa.
Tại văn phòng trong quân khu.
Ngô Huy hỏi: “Long Vương, sao Bát Bộ Thiên Long vừa tới đã đi ngay vậy?”
Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn những người khác ở trong phòng hợp, cũng không nói nhiều, mà bảo: “Tôi nhận được mật lệnh, trở về Nam Cương, tiếp tục quản lý quân Hắc Long”
Quỷ Viên hỏi: “Long Vương, vậy tiếp theo đây có kế hoạch gì?”
Anh lắc đầu đáp: “Không có kế hoạch gì cả, nên làm thế nào thì làm thế đó. Việc tôi trở về, tạm thời đừng để lộ ra ngoài. Đúng rồi, một trăm bốn mươi tòa thành ở Nam Cương quản lý thế nào rồi.”
Ngô Huy đáp: “Một trăm bốn mươi tòa thành đã đổi tên thành Long Nhai. Trong khoảng thời gian này, quân Hắc Long đã tiến thành thanh trừng thành Long Nhai, phá tan toàn bộ tổ chức phi pháp, một vài quân đội vũ trang tư nhân cũng đã nhanh chóng giải tán, chúng tôi cũng đã giải cứu một vài người lao động nhập cư trái phép ở khu khai thác mỏ..”
Ngô Huy báo cáo đơn giản kết quả trong khoảng thời gian này.
“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu hài lòng.
Tuy Ngô Huy là một người thô lỗ nhưng lần này làm không tệ.
“Tan họp” Giang Cung Tuấn đứng dậy rời đi.
Biệt thự Hắc Long, thành Nam Cương.
Giang Cung Tuấn dựa người lên ghế sô pha, Ngô Huy ngồi đối diện với anh.
Trên bàn bày một ít đồ nhắm và rượu trắng nặng.
Ngô Huy hỏi: “Đại ca, lần này anh trở về, có phải có nhiệm vụ gì hay không?”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu, đáp: “Thông báo cho Mộc Ninh, dân một nghìn quân Hắc Long chuẩn bị đợi lệnh, tối nay xuất phát”
“Xuất phát, đi đâu cơ?” Ngô Huy sững sờ, nếu đã có hành động, vậy tại sao vừa rồi họp lại không nói.
Trên gương mặt của anh mang theo vẻ nặng nề: “Đi tới thủ đô lấy thượng hình kiếm, giết chết Thiên Tử”
“Mẹ kiếp.”
Ngô Huy đứng bật dậy một cách kinh ngạc, gương mặt ngăm đen mang theo vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Đại ca, anh không nói đùa đấy chứ, đến thủ đô, lấy thượng hình kiếm, giết chết Thiên Tử. Giết tổng thống lĩnh Thiên Tử của quân Xích Diễm, người đứng đầu năm tướng sao?”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn chậm rãi gật đầu, đáp: “Kế hoạch hành động bí mật, ngoài tôi và cậu ra, đừng tiết lộ ra ngoài. Cho dù là Mộc Ninh cũng không thể nói, cứ mang theo một nghìn quân trở về từ Tử Đằng lần trước đi cùng là được”
“Rõ!”
Ngô Huy cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc. Việc này chắc chắn không thể để lộ ra ngoài được. Một khi lộ ra ngoài, bị Thiên Tử biết được, vậy sẽ phiền phức lắm.
Anh ta lại ngồi xuống, hỏi: “Đại ca, có phải đã có chuyện gì xảy ra ở Tử Đằng rồi hay không?”
Giang Cung Tuấn hơi lắc đầu: “Cũng không có gì, sau này từ từ nói.”
“Cốc cốc cốc” Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Ngô Huy đứng dậy đi ra mở cửa. Không bao lâu sau, anh ta đã kéo một cô gái đi vào trong. Cô gái này khoảng chừng hai mươi tuổi, để tóc tém, mặc quân phục, thoạt nhìn rất oai hùng mạnh mẽ.
“Anh Giang” Cô ta bước vào, gọi một tiếng ngọt ngào.
Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế sô pha, liếc mắt nhìn cô ta, rồi lại nhìn Ngô Huy, cười bảo: “Không tệ, đã tu thành chính quả rồi, bao giờ mới kết hôn thế?”
Ngô Huy đỏ mặt, đáp: “Kết hôn gì chứ… á..”
Thế nhưng, anh ta lại bị cấu một cái, lập tức sửa lại cho đúng, nói: “Sắp, sắp rồi”
Văn Tâm ngồi xuống, trên gương mặt mang theo nụ cười xán lạn, nói: “Anh Giang, anh và Sở Vi thế nào rồi?”
Giang Cung Tuấn hơi lắc đầu. Anh không muốn nhắc nhiều về chuyện của mình.
Ngô Huy ngồi xuống, nhẹ nhàng đẩy cô ta, cô †a cũng biết thức thời mà không hỏi thêm nữa.
“Nào, uống” Giang Cung Tuấn nâng ly rượu lên.
Ngô Huy cũng cầm theo, cụng một cái với anh.
“Đại ca, hôm nay là ngày giỗ của Khai tướng quân, chúng ta đi thăm đi” Anh ta đột nhiên mở miệng.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn gật đầu, đáp: “Ừm, đi thôi”
Ba người đi ra ngoài. Ngô Huy lái một chiếc xe thương vụ bình thường ra khỏi thành Nam Cương, tiến về phía nghĩa trang.
Đây là nghĩa trang Nam Cương. Những người được chôn ở nơi này đều là quân Hắc Long đã chết trận, là những người lập nên công lao hiển hách cho quốc gia.
Trong nghĩa trang có một ngôi mộ. Trên bia mộ khắc mấy chữ to: Mộ của Khai Quốc Trường.
Khai Quốc Trường, tướng quân một sao của Nam Cương.
Một năm trước dẫn một tiểu đội chấp hành nhiệm vụ lại gặp phải trận tập kích của quân địch.
Đợi sau khi đoàn quân đến nơi thì trên mặt đất chỉ còn lại thi thể lạnh ngắt.
Phía trước mộ đã có người đang tế bài.
Đó là một cô gái, tuổi tác khoảng chừng hơn hai mươi, mặc một bộ áo lông màu trắng.
Vào thu, thời tiết ở Nam Cương khá lạnh, tiết trời hôm nay còn đổ mưa bụi.
Cô gái đứng trước ngôi mộ nhìn tấm bia đến ngây người.
Ba người Giang Cung Tuấn, Ngô Huy và Văn Tâm đi tới, đều nhìn thấy người đứng trước mộ.
Giang Cung Tuấn không khỏi nhíu mày, hỏi: “Sao lại có người tới tế bái nhỉ? Tôi chưa từng nghe lão Khai nói ông ấy từng có người nhà gì đó?”
Ngô Huy nghĩ một chút rồi đáp: “Em nhớ có một lần say rượu, hình như ông ấy từng nói mình có một đứa con gái. Nhưng mà ông ấy quanh năm trấn thủ ở biên cương, rất ít khi về nhà, nên vợ ông ấy đã sớm dẫn con gái đi tái hôn rồi”
Giang Cung Tuấn gật đầu, rồi đi tới.
Sau khi tới gân, anh không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy người đứng trước mộ của Khai Quốc Trường, nói: “Là cô à?”
Khai Hiểu Đình nghe thấy giọng nói thì không khỏi nhìn qua, sau khi nhìn thấy đám người Giang Cung Tuấn và Ngô Huy, cô ta cũng hơi sững sờ.
Chợt trên gương mặt của cô ta mang theo vẻ vui mừng, kêu lên: “Giang Cung Tuấn, Häc Long, sao anh lại ở đây?”
Giang Cung Tuấn chỉ vào ngôi mộ phía trước, đáp: “Hôm nay là ngày giỗ của lão Khai, tôi tới đây tế bái”
Nói xong, anh còn muốn nói gì đó, chợt lại nhìn Khai Hiểu Đình với vẻ mặt kinh ngạc, không nhịn được mà hỏi: “Cô, không phải cô là con gái của lão Khai đấy chứ?”
Khai Hiểu Đình gật đầu: “Ừm”
Giang Cung Tuấn không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Con gái của lão Khai lại chính là một đại minh tỉnh.
Cô ta nhìn ngôi mộ, trên gương mặt mang theo vẻ thương cảm, nói: “Từ nhỏ, tôi đã chưa từng được gặp ba mình, chỉ biết được một vài câu chuyện về ông ấy qua miệng của mẹ tôi. Mẹ tôi nói, ba tôi không học vấn không nghề nghiệp, thích đánh bạc, thường xuyên bị đòi nợ tìm đến cửa. Bà ấy không chịu nổi, muốn ly hôn, năm đó tôi mới hai tuổi”
Đối với chuyện của Khai Quốc Trường, Giang Cung Tuấn cũng không hiểu cho lắm.
Khai Hiểu Đình tiếp tục nói: “Cho đến một năm trước, mới có người báo cho tôi biết, nói ba tôi là một tướng quân, nhưng đã chết trận rồi”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Thân phận của tướng quân Nam Cương đều được giữ bí mật, không thể tiết lộ với người nhà, cũng không thể tuyên bố với bên ngoài răng mình có người nhà.
Bởi vì trấn thủ ở biên quan đắc tội với quá nhiều người. Nếu để kẻ địch biết họ có người nhà, vậy việc này đối với người nhà mà nói chính là một tai họa.
“Ông ấy không phải là con ma cờ bạc, mà là một anh hùng” Giang Cung Tuấn nhìn ngôi mộ, nhẹ giọng nói,