Chương : Mê man
Giang Cung Tuấn lại tu luyện ra chân khí. Sau khi hấp thu hàn khí trong cơ thể Đan Thiến, chân khí của anh nhanh chóng tăng lên. Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã bước vào Nhất Cảnh đỉnh phong, cách Nhị Cảnh cũng chỉ còn một bước.
Tuy thân thể Đan Thiến rất thần kỳ, nhưng hàn khí đản sanh trong cơ thể cũng có hạn, mỗi ngày chỉ có thể sinh ra một chút. Trong khoảng thời gian này, Giang Vô Song vẫn đang lợi dụng chân khí tống ra không ít cho cô ta.
Giang Cung Tuấn muốn hấp thu thêm thì cần chờ mấy ngày nữa.
Sau khi Giang Cung Tuấn xuống lầu, rất nhanh Đan Thiến đã mặc quần áo tử tế theo Giang Vô Song xuống lầu.
Phòng khách.
Giang Vô Song mở miệng nói: “Tiếp đó em sẽ tự mình chỉ điểm cho Đan Thiến luyện võ. Đan Thiến có thể chất rất đặc biệt, chỉ cần năng lực lĩnh ngộ của cô ấy đủ mạnh, như vậy tốc độ tăng chân khí của cô ấy sẽ không kém anh bao nhiêu”
“Quả thật” Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Thân thể cô ấy như một động cơ vĩnh viễn, sẽ đản sinh ra hàn khí liên tục không ngừng. Chỉ cần hấp thu hàn khí mới sinh ra chân khí sẽ tăng lên.”
Giang Vô Song nói lần nữa: “Dựa theo tính toán của em, tiếp tới cứ bảy ngày anh lại đi hấp thu hàn khí trong cơ thể Đan Thiến một lần. Hàn khí tích lũy được trong bảy ngày này anh cần xấp xỉ một ngày là có thể hấp thu luyện hóa hết.”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Trên phương diện võ học, hiện tại anh chỉ có thể tính là cấp bậc nhập môn.
Mà Giang Vô Song đã lớn lên ở nhà họ Giang từ bé, từ bé đã tiếp xúc đến võ học. So với Giang Cung Tuấn, cô ta là đại sư võ học.
Giang Vô Song nhớ ra cái gì đó, nói: “Đúng rồi, trước đó ông nội có nói anh có thể tùy ý tiến vào Tàng Thư Các nhà họ Giang, bên trong cất chứa rất nhiều võ học bí tịch cường giả nhà họ Giang để lại. Tuy hiện tại anh đã tu luyện ra chân khí, thế nhưng anh có một thân lực lượng lại không biết nên vận dụng như thế nào. Em cảm thấy anh có thể đi chọn võ học thích hợp với mình”
“Đợi thêm một thời gian ngắn nữa lại nói sau.”
Giang Cung Tuấn khế lắc đầu.
Tình huống hiện tại rất đặc biệt.
Đường Sở Vi, Hứa Linh, Y Đình Thi chưa rõ tung tích.
Người rất có thể là ông nội anh kia rốt cuộc là ai còn chưa rõ ràng lắm.
“Anh đi tìm Tiêu Dao Vương hỏi thăm tình huống một chút”
Anh đứng lên chào Đan Thiến và Giang Vô Song một tiếng sau đó ra khỏi cửa.
Giang Cung Tuấn đi tới ga ra lái xe đến quân khu.
Tiêu Dao Vương đang họp, thấy Giang Cung Tuấn đến thăm, ông ta chấm dứt hội nghị.
Quân khu, trong phòng làm việc của Tiêu Dao Vương.
Tiêu Dao Vương đi tới, thấy Giang Cung Tuấn ngồi trên sofa, vẻ mặt suy nghĩ bèn hỏi: “Đến rồi?”
Giang Cung Tuấn kịp phản ứng gật đầu: “Ừm, đã nhiều ngày như vậy vẫn chưa thể điều tra ra tin tức gì sao?”
Tiêu Dao Vương ngồi xuống, lấy một điếu thuốc ra đưa tới.
“Tôi đã cố gắng hết sức, những tình báo có thể sử dụng tôi đều đã dùng hết nhưng vẫn không thể tra ra được rốt cục chiếc xe đưa Y Đình Thi đi đã biến mất khỏi camera theo dõi như thế nào, cũng không tra được tới cùng người dẫn cô ấy đi có thân phận gì. Về phần Đường Sở Vi và Hứa Linh, hai người đều rời khỏi công ty sau khi tan việc, sau đó biến mất, dường như bọn họ tan biến vào trong hư không vậy”
Giang Cung Tuấn đã ngờ tới kết quả này.
Nếu có kết quả khác, Tiêu Dao Vương đã gọi điện thoại nói cho anh biết từ lâu.
Thế nhưng anh vẫn phải tới.
Chỉ vì anh không tìm được người nào để nói chuyện.
“Tiêu Dao, ông có hiểu về cổ võ giả không?”
Tiêu Dao Vương hơi sững sờ, sau đó chợt gật đầu: “Biết.”
Giang Cung Tuấn xoa huyệt thái dương nói: “Hiện tại thế cục ở thủ đô rất nghiêm trọng, tứ đại gia tộc đối đầu nhau, các thế lực khác nhìn chằm chằm, một khi thế cục triệt để mất khống chế sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến bố cục trước mắt của Đại Lan. Ông nói xem phải làm thế nào mới có thể tránh được chuyện ấy?”
Tiêu Dao Vương lắc đầu: “Đây không phải chuyện tôi phải lo lắng, hơn nữa tôi cũng không có tư cách để quan tâm chuyện này. Chuyện này tự có những cường giả kia quan tâm. Thế nhưng dù kết quả là thế nào, tôi tin tưởng, người thắng vẫn sẽ có thể dẫn dắt quốc gia đi lên con đường phồn hoa, sẽ không chôn vùi giang sơn mà các bậc tiền bối cực khổ đánh xuống được.”
“Tôi phải làm gì đây? Rất có khả năng ông nội tôi còn sống, hơn nữa rất có thể ông ấy là một người tâm thuật bất chính. Mà sở dĩ mười năm trước nhà họ Giang bị cháy, nhà họ Giang ở thủ đô cũng không thể thoát khỏi liên quan. Nếu có một iêu diệt nhà ngày ông nội tôi hiện thân, muốn tôi họ Giang ở thủ đô để báo thù cho người nhà, tôi nên lựa chọn như thế nào?”
Giang Cung Tuấn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Mấy vấn đề này đã quấy nhiễu anh mấy ngày nay.
Anh vẫn không dám nghĩ sâu.
Tình huống của Giang Cung Tuấn, Tiêu Dao Vương cũng biết một chút.
Mà chuyện người dẫn Y Đình Thi đi rất có thể là Giang Thời ông ta cũng biết.
Ông ta cười nói: “Cậu Giang, cậu nói những chuyện này với tôi làm gì? Ngay cả cậu cũng không biết nên lựa chọn thế nào làm sao tôi biết được? Cậu cũng quá coi trọng tôi rồi.”
“Vậy ông nói xem, hiện tại tôi nên đứng về phía quốc gia, nên đứng trên lập trường của vương hay là đứng trên lập trường nhà họ Giang?”
Giang Cung Tuấn lại hỏi thăm.
Tiêu Dao Vương lại lắc đầu.
Mấy vấn đề này ông ta không cách nào trả lời được.
“Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, tới đâu hay tới đó. Đi, dẫn theo Hoắc Đổng chúng ta ra ngoài uống say một bữa.”
Tiêu Dao Vương biết hiện tại Giang Cung Tuấn rất mâu thuần.
Tuy rằng ông ta không biết ân oán mâu thuẫn giữa tứ đại gia tộc cổ xưa ở thủ đô.
Nhưng chuyện tứ đại bản đồ cổ ông ta đã sớm được nghe nói tới.
Ba mươi năm trước nội bộ nhà họ Giang có mâu thuẫn, mười năm trước nhà họ Giang bị cháy, việc này gần đây ông ta cũng có nghe đồn.
Chỉ có điều với tư cách một người ngoài, ông †a không cách nào đưa ra kiến nghị gì cho Giang Cung Tuấn.
Ông ta đứng lên nhìn Giang Cung Tuấn còn đang đờ ra, hô: “Sững sờ làm gì, đi thôi.”
Trên mặt Giang Cung Tuấn hiện lên vẻ khổ sở nói: “Đi thôi.”
Hai người cùng ra khỏi phòng làm việc.
Tiêu Dao Vương đi thay thường phục, dẫn theo Hoắc Đổng lái một chiếc xe hơi màu đen rời khỏi quân khu.
Thành phố Tử Đằng, trong một phố ẩm thực.
Ba người gọi một bàn thức ăn.
Hoắc Đổng mở cốp sâu xe, lấy rượu đã được chuẩn bị từ trước ra.
Ba người ăn từng ngụm thịt lớn, uống từng hớp rượu lớn.
Giang Cung Tuấn muốn say một lần thế nhưng anh càng uống càng tỉnh, cuối cùng trên mặt đất chứa đầy bình rượu. Tiêu Dao Vương và Hoắc Đổng đều đã uống say, gương mặt đỏ bừng gục xuống bàn.
Giang Cung Tuấn lại rất thanh tỉnh. Anh đã tu luyện ra chân khí, cũng đã có chút miễn dịch với độ cồn.
Anh liếc mắt nhìn Tiêu Dao Vương và Hoắc Đổng, cũng không để ý tới hai người mà cầm áo.
khoác bên cạnh lên khoác trên vai, rời khỏi phố ẩm thực. Anh đi trên đường phố hối hả, nhìn người qua đường vội vã, anh cảm thấy hoảng hốt mê man.
Qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ anh chưa từng mê man bao giờ.
Thế nhưng lúc này anh lại cảm thấy mê man.
Anh không biết mình nên đi con đường nào.
Giờ khắc này anh hơi nhớ tới Đường Sở Vĩ.
Hơi nhớ tới tháng ngày đến ở rể nhà họ Đường, đi xuống phố mua thức ăn, nấu cơm, vô câu vô thúc, tự do tự tại.
Chỉ là hết thảy đều đã trôi qua, không thể trở về được nữa.
Tiếp theo anh lại nghĩ tới Hứa Linh.
Người phụ nữ đã chạy tới Nam Cương tìm anh, người phụ nữ đã ở bên chăm sóc anh một tấc cũng không rời vào lúc anh trúng cổ độc.
Anh còn nghĩ tới Y Đình Thi.
Người phụ nữ bị Thiên Tử chộp tới, phải chịu dẫn vặt vốn không thuộc về mình, nhưng cô ta không than vấn một lời nào. Người thiếu nữ nhìn như mềm mại lại cực kỳ kiên cường.
Bóng dáng ba người xoay quanh trong đầu, không ngừng giao hòa, cuối cùng lại như rối thành một đoàn thắt trong đầu anh, anh có cố thế nào cũng không thể cởi ra.
Giang Cung Tuấn cầm áo khoác trong tay tùy ý vắt trên bờ vai, hòa vào dòng người hối hả trên đường phố đi lung tung không mục đích.
Bỗng nhiên đáy lòng anh chấn động.
Anh xoay mạnh người, nhìn chằm chằm phía Sau.
Phía sau có không ít người qua đường.
Ánh mắt Giang Cung Tuấn đảo qua trên người những người này.
Ngay mới vừa rồi anh cảm thấy có một luồng sát ý cực mạnh.
Thế nhưng giờ khắc này anh lại không thể truy ra được sát ý tới từ đâu.