Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Giang Thời chưa chết Núi lửa.
Trên bầu trời xuất hiện mấy chiếc máy bay trực thăng.
Bởi vì đỉnh núi không bằng phẳng nên máy bay trực thăng không cách nào hạ cánh an toàn, buộc lòng phải xoay quanh giữa không trung.
Lúc này cabin mở ra, một vài sợi dây từ trên trời giáng xuống, một số chiến sĩ mặc áo giáp cầm một số thiết bị theo sợi dây trượt xuống.
Giang Cung Tuấn nhìn mặt đất.
Nơi đây cách mặt đất hơn năm mươi mét, tuy rằng anh đã đạt tới Nhất Cảnh đỉnh phong, nhưng nhảy xuống từ khoảng cách cao như vậy anh cũng không chịu nổi.
Anh trực tiếp thả người nhảy xuống, một tay năm sợi dây, cuối cùng ổn định đứng trên mặt đất.
Giang Vô Song cũng như thế, vẻ dễ dàng xuất hiện trên mặt.
Đường Sở Vi nhìn thoáng qua, bị hù tới sắc mặt tái nhợt.
Cho dù cô có chân khí Tam Cảnh thế nhưng nơi đây quá cao, cô vốn không dám xuống.
Cho dù có sợi dây thừng để mượn lực cô cũng không dám xuống, lại rụt trở về đợi trong máy bay. Sau khi suy nghĩ một hồi, cô cảm thấy mình nhất định phải xuống, không thể bị khinh thường.
Cô lại đi tới trước cabin âm thầm thôi động chân khí, sau đó kéo sợi dây, theo sợi dây nhanh chóng trượt xuống.
Nhưng vì không đứng vững, thân thể ngã xuống đất.
€ó chân khí hộ thể, cô không cảm thấy đau đớn.
Nhưng lại cảm thấy hơi mất mặt. Cô đứng lên nhìn Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song, lúng túng nói: “Tôi còn chưa thể vận dụng chân khí một cách thành thạo.”
Giang Cung Tuấn cười cười, tán thưởng nói: “Đã rất tốt.”
So với Đường Sở Vi trước đây, Đường Sở Vi hiện tại thật sự có biến hóa quá lớn.
Trước đây Đường Sở Vi mềm mại, nhưng bây giờ cô đã có thể nhảy từ độ cao hơn năm mươi mét xuống.
“Cảm ơn chồng, em sẽ cố gắng, em nhất định sẽ không khiến anh mất mặt. Em quyết định đợi khi quay về thành phố Tử Đằng rồi em sẽ tới quân đội huấn luyện một thời gian ngắn, tăng kỹ xảo cận chiến.” Trên mặt Đường Sở Vi hiện lên vẻ kiên định.
Giang Cung Tuấn cũng không nói gì. Anh nhìn các chiến sĩ khác mang thiết bị xuống, nói: “Đi thôi, vào hang.”
Anh cầm một số xích sắt và đồ cách nhiệt nhanh chóng vào động.
Mà máy bay trực thăng thì rời đi, tìm vùng đất bằng phẳng ổn định hạ cánh.
Rất nhanh Giang Cung Tuấn đã đi tới nơi Giang Thời rơi xuống vực.
Giang Quốc Đạt nói phía dưới có dung nham, nhiệt độ cực cao, bởi vậy Giang Cung Tuấn đặc biệt chuẩn bị đồ cách nhiệt.
Anh mặc đồ cách nhiệt vào sau đó bắt đầu chuẩn bị, lắp ròng rọc vào trên tường đá.
Giang Vô Song cũng bắt đầu mặc đồ cách nhiệt.
Giang Cung Tuấn thấy vậy không khỏi nói: “Vô Song, em ở phía trên là được, tự anh xuống dưới.”
Giang Vô Song nói: “Em đi chung với anh cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau. Hơn nữa em cũng muốn xem xem tới cùng Giang Thời đã chết hay chưa”
“Được rồi”
Cô ta chỉ vào phía trên nói: “Từ vị trí Giang Thời rớt xuống để phán đoán, ông ấy không thể nào rớt xuống chỗ này được, chỉ sẽ rơi trên một khối nham thạch ở cách đó một trăm mét. Thân thể ông ấy đập lên tảng đá sau đó sẽ phải lăn xuống…
Cô ta suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: “Ông ấy sẽ phải rơi xuống nơi cách miệng chừng hai trăm mét. Nhưng lúc xuống đây em lại thấy nơi đó là một cái hố sâu, không thể nào rớt tiếp được.”
“Ah, đúng không?”
Trên mặt Giang Cung Tuấn hiện lên vẻ nghỉ ngờ, anh chỉ lo không ngừng thâm nhập mà không nhìn địa hình nơi vực sâu này, cũng không suy nghĩ tới những chuyện khác.
“Ừm, đi lên xem một chút”
Giang Vô Song nhảy lên, xuất hiện ở vị trí cách đó vài mét. Cô ta kéo một khối nham thạch ra nhanh chóng leo lên.
Giang Cung Tuấn cũng không mượn lực sợi dây mà đi lên theo.
Rất nhanh là đến chỗ cách trăm mét.
Ở đây có một khối nham thạch lồi ra. Khối nham thạch này lồi ra chừng hơn hai mươi mét.
Giang Vô Song ngẩng đầu chỉ vào phía trên, nói: “Ông ấy đã rớt xuống từ chỗ này, khi ngã xuống sẽ ngã ở đây”
Cô ta động đậy thân thể, chỉ vào nham thạch dưới chân.
“Thế nhưng ở đây không có vết máu nào, hơn nữa nếu rơi ở vị trí này sẽ theo độ nghiêng của đá mà lăn về phía bên này, chúng ta lại đi xuống xem thử xem”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Hai người lại xuống phía dưới.
Sau khi lại xuống chừng hơn m, Giang Vô Song ngừng lại chỉ vào một nơi lồi ra, nói: “Lăn từ phía trên xuống đây nhất định sẽ rơi xuống chỗ này, thế nhưng ở đây không có gì cả”
Trong lòng Giang Cung Tuấn cũng có một chút phán đoán.
Giang Vô Song phân tích rất chính xác.
Anh nghỉ ngờ hỏi: ‘Lẽ nào ông nội không chết thật?”
Giang Vô Song nhẹ nhàng gật đầu, nói: ‘Dựa vào kết quả kiểm tra hiện tại, đúng là ông ấy không chết thật.”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Nếu không chết vì sao ông ấy không xuất hiện?”
Giang Vô Song nói: “Đêm qua em đã nói với anh rồi, em cảm thấy đây là Giang Thời cố ý làm ra, ông ấy chỉ đang diễn trò khiến người ngoài cho rằng ông ấy đã chết. Mà tên Cổ Ma gì đó kia cũng chỉ vì mê hoặc Đường Sở Vi, mục đích là vì ông ấy muốn nói cho chúng ta biết ông ấy bị Cổ Ma bắt, cuối cùng ngã xuống từ nơi này, té tới hài cốt không còn”
“Vì sao ông nội phải làm như thế?”
Giang Vô Song phân tích nói: “Căn cứ theo những đầu mối từ đầu tới giờ, đúng là ông ấy có thể làm ra chuyện như vậy thật, về phần vì sao ông ấy muốn làm như thế thì phải hỏi ông ấy mới biết được”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn đầy ngưng trọng.
Sau đó hỏi: “Em cảm thấy Sở Vi có biết chuyện này không? Cô ấy có biết chuyện này do ông nội làm ra vì mê hoặc anh, hoặc vì mê hoặc Giang Quốc Đạt không? Thế nhưng hẳn ông nội cũng không biết Giang Quốc Đạt sẽ đến mới đúng?”
Giang Vô Song nói: “Thế nhưng chắc chắn ông ấy biết em đang ở bên cạnh anh, có lẽ ông ấy cũng có thể đoán được em ở bên cạnh anh một là vì bảo vệ anh, hai là vì giám thị anh. Ông ấy cũng có thể đoán được chắc chắn em sẽ nói chuyện này cho ông nội.”
Giang Cung Tuấn không khỏi nhìn Giang Vô Song thêm vài lần.
Giang Vô Song lại nói thêm: “Tuy răng em đang giám thị anh, nói chuyện của anh cho ông nội, nhưng em đã đồng ý sẽ giữ bí mật về Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ giúp anh, nên việc này một chữ em cũng không nói.”
Giang Cung Tuấn cũng không hỏi nhiều, bởi vì anh có thể đoán được đại khái Giang Quốc Đạt còn chưa biết bí mật bức tranh đã được giải, nếu không biết được nơi này có Hỏa Bồ Đề, ông ta sẽ không thờ ơ.
“Đi thôi, đi lên”
Giang Cung Tuấn cũng không nói nhiều nữa.
“Chờ đã…” Giang Vô Song mở miệng nói.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Làm sao vậy?”
Giang Vô Song nói: “Sau này anh đừng nhắc tới Giang Thời trước mặt Sở Vi, cũng đừng hỏi cô ấy: “Thế nào, em hoài nghỉ cô ấy?”
“Không thể không khiến người hoài nghi, nếu như hết thảy những suy đoán của chúng ta là thật, như vậy chắc chắn cô ấy biết bố cục của Giang Thời, cũng biết một số kế hoạch của Giang Thời. Như vậy chắc chắn cô ấy còn đang tiếp xúc với Giang Thời. Chỉ cần cô ấy ở bên cạnh anh, vậy sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ lộ chân tướng. Hiện tại anh chất vấn cô ấy sẽ chỉ khiến cô ấy đề phòng thôi”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Vậy ý của em là?”
“Coi như Giang Thời đã chết, tiếp theo anh nên làm gì thì cứ làm thế ấy, đồng thời giữ Đường Sở Vi bên người. Em tin tưởng chuyện Giang Thời cố ý bồi dưỡng Đường Sở Vi thành cao thủ trong thời gian ngăn như vậy tuyệt không đơn giản, chắc chắn ông ấy còn có âm mưu nào đó. Chỉ cần Đường Sở Vi còn ở bên cạnh anh, vậy sớm muộn gì cũng có ngày sự thật được phơi bày.”
“Anh cảm thấy em lo lắng quá nhiều.” Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu.
Một người là ông nội, một người từng là vợ anh.
Anh không tin ông nội lại liên hợp với vợ anh để hại anh.
Anh xoay người rời đi, trực tiếp kéo sợi dây đi lên trên.
Giang Vô Song bất đắc dĩ lắc đầu, cũng đi lên theo.