Chiến Thần Xuất Kích

chương 481

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Tiềm long xuất thủy

Chuyện của Giang Cung Tuấn Đan Thiến cũng không can thiệp được.

Gô ta liếc mắt nhìn Đường Sở Vi, muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Đường Sở Vi đi về phía sofa, ngồi xuống đối diện Đan Thiến hỏi: “Chồng, tiếp theo anh có tính toán gì không?”

Giang Cung Tuấn cũng ngồi xuống lắc đầu nói: “Tạm thời không có dự định gì.”

Hiện tại anh như một người mù không thấy rõ phương hướng, không biết nên đi tới như thế nào.

“Tạm thời tiếp tục ở lại thành phố Tử Đằng xem thế cục. Trong quá trình này anh không thể làm gì, chuyện anh có thể làm cũng chỉ có mau chóng tăng thực lực của mình lên.”

Từ trong miệng Giang Vô Song Giang Cung Tuấn đã biết được thực lực của đám cường giả tứ đại gia tộc, đồng thời cũng cảm giác rõ thiếu sót của mình.

Anh hiện tại quá yếu.

So với tứ đại gia tộc, anh vốn không đáng chú Không có thực lực Ngũ Cảnh anh không cách nào tự bảo vệ mình.

Cho dù bước vào Ngũ Cảnh, nhưng nếu tứ đại gia tộc quyết tâm muốn giết anh, anh cũng chạy.

trời không khỏi nắng.

“Chồng, anh đưa em tới quân khu đi, em dự định đi huấn luyện một thời gian ngắn.” Đường Sở Vi mở miệng nói.

Hiện tại cô cũng có được chân khí Tam Cảnh, nhưng kinh nghiệm thực chiến của cô lại = , cô muốn giúp Giang Cung Tuấn thì phải mau chóng thích ứng với chân khí trong cơ thể mình, khiến tố chất thân thể mình trở nên càng mạnh mế hơn, có được năng lực tùy cơ ứng biến.

Đi tới quân khu tham gia huấn luyện đặc biệt là một đường tắt.

“Đi huấn luyện quá mệt mỏi, anh sợ em không chịu nổi” Giang Cung Tuấn lắc đầu nói.

Phụ nữ là để che chở.

Anh không hy vọng Đường Sở Vi đi tham gia huấn luyện đặc biệt.

Chỉ cần cô có một thân chân khí, vào thời điểm mấu chốt có thể tự bảo vệ mình đã đủ rồi.

“Thế nhưng em muốn giúp anh…”

Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu ngừng, ngắt lời Đường Sở Vi, “Em an toàn không gặp phải chuyện gì đã là trợ giúp tốt nhất với anh. Được rồi, đừng nhiều lời nữa, đã vài ngày em không về nhà, hẳn nhà họ Đường cũng đang rất vội, em quay về trước xem sao đi”

“Chồng, anh về với em đi”

“Tạm thời anh còn chưa về được”

Giang Cung Tuấn không định quay về nhà họ Đường. Dựa theo tính toán của anh, trong một thời gian ngắn tới anh sẽ ở chỗ Đan Thiến.

Một là chú ý tới Đan Thiến, có thể lưu ý tình huống thân thể của cô ta bất cứ lúc nào.

Hai là hấp thu Hỏa Bồ Đề chuyển đổi chân khí của bản thân thành chân khí chí dương chí cương.

Còn có giám sát việc tu luyện của Đan Thiến, đợi khi cô ta tu luyện ra chân khí chí âm chí hàn hai người lại thử đi tu luyện tâm pháp trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.

Đến hiện tại anh vẫn chưa biết sau khi tu luyện tâm pháp trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ sẽ thành thế nào.

“Được rồi”

Đường Sở Vi nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc cô ở cùng Giang Thời, Giang Thời đã nói tình huống thân thể Đan Thiến cho cô, cô cũng biết Đan Thiến có thể chất chí âm chí hàn, là một nhân tuyển tuyệt hảo để tu luyện Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.

“Đan Thiến, cô phải tranh thủ thời gian luyện công. Ông nội đã từng nói, võ công được ghi trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ rất mạnh, bước đầu tiên rất quan trọng, chỉ khi tu luyện ra bước đầu tiên mới có thể tu luyện tiếp về sau”

“Ừm?” Giang Cung Tuấn nghỉ ngờ nhìn Đường Sở Vị, hỏi: “Không phải em nói em không biết bí mật về ba bức tranh khác sao?”

Đường Sở Vi giải thích: “Đúng là em không biết, ông nội chỉ từng nói câu này, những chuyện khác ông ấy cũng không nói nhiều.”

Giang Cung Tuấn biết hẳn Đường Sở Vi không chỉ biết những chuyện này, chỉ là cô không muốn nói nên anh cũng không miễn cưỡng.

“Được rồi, quay về trước đi.”

“Em đi đây, sau khi về nhà báo tin cho người nhà em lại tới tìm anh”

Đường Sở Vi cũng không dừng lại quá lâu, đứng lên rời đi.

Sau khi cô ta rời đi, Đan Thiến mới nhìn Giang Cung Tuấn hỏi: “Anh Giang, Hứa Linh và Đình Thi an toàn thật sao?”

“Hẳn là vậy Giang Cung Tuấn cũng không chắc chắn lắm.

Thế nhưng anh vẫn tin tưởng rằng ông nội sẽ không hại anh.

Tin tưởng rằng Đường Sở Vi sẽ không hại anh.

Nếu Đường Sở Vi nói trước mắt bọn họ vẫn an toàn, vậy bọn họ vấn an toàn thật.

“Tôi hơi mệt, tôi về phòng nghỉ ngơi một chút trước”

“Đi đi” Đan Thiến vung bàn tay nhỏ.

Giang Cung Tuấn xoay người lên lầu.

Sau khi anh rời đi, Lỗ Sâm mới đi đến đứng bên cạnh nhắc nhở: “Cô chủ, bên cạnh Giang Cung Tuấn có quá nhiều phụ nữ, cô chủ đừng rơi vào.

Đan Thiến liếc mắt nhìn Lỗ Sâm, bĩu môi nói: “Anh suy nghĩ gì vậy, sao tôi có thể rơi vào được.”

“Thế nhưng cô chủ và anh ta song tu…”

“Được rồi, tôi biết rồi, đừng dong dài nữa, sao.

anh không trở về phương bắc đi” Đan Thiến bất mãn nói.

Lỗ Sâm rất biết điều không nói thêm gì nữa.

Mấy ngày nay Giang Cung Tuấn không thể ngủ ngon. Dù là võ giả nhưng anh vẫn cảm thấy cơ thể và đầu óc hơi uể oải. Sau khi trở lại phòng anh lập tức ngã xuống giường ngủ.

Cùng lúc đó.

Thủ đô.

Trong một tứ hợp viện.

Tứ hợp viện này có lịch sử Bách Niên, được xây dựng bằng vật liệu gỗ, bên trên có quét nước sơn màu đỏ. Từ xa nhìn lại trông có vẻ rất vui mừng.

Giữa tứ hợp viện có một căn phòng.

Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đang sưởi ấm. Tay ông ta đặt trên than sưởi, còn không ngừng trở tay qua lại.

Bên cạnh có một thiếu nữ thoạt nhìn chỉ mới mười tám mười chín tuổi.

“Mãn Ngọc, cô rời khỏi thủ đô tới thành phố Tử Đằng chủ trì đại cuộc”

Người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi đang sưởi ấm nhẹ giọng mở miệng, giọng điệu rất bằng phẳng, dường như đang nói một chuyện nhỏ bé không đáng kể.

“Thưa ông, tôi đi sao?”

Thiếu nữ hơi sững sờ.

“Ừm” Ông Cao gật đầu nói: “Thiên Tử vừa chết, tất cả kế hoạch đều bị mắc cạn, các minh hữu đã rất bất mãn. Hiện tại mâu thuẫn giữa tứ đại gia tộc đã thăng cấp, tạm thời bọn họ sẽ không để ý tới chuyện ở thành phố Tử Đăng. Bên phía ông Long cũng là thân mình còn lo chưa xong, lo lắng lửa ở tứ đại gia tộc sẽ thiêu tới trên người mình. Những người khác thì đang âm thầm quan sát thế cục, cần chờ tới đại hội mấy tháng sau để chứng tỏ lập trường. Trong khoảng thời gian này là cơ hội cuối cùng của chúng ta.”

Mẫn Ngọc hỏi: “Cần tôi làm những gì?”

Ông Cao nhìn cô ta, nói: “Cô thông minh như vậy còn cần hỏi tôi sao? Mấy năm nay cô vẫn luôn ở lại trong đại viện, gần như ngay cả cửa lớn cũng không bước ra nửa bước, nhưng cô vẫn rõ tình huống bên ngoài như lòng bàn tay, thậm chí còn có thể sớm hiểu được một số tình huống. Ông Long lợi dụng Giang Cung Tuấn giết Thiên Tử, cưỡng ép tạo ra mâu thuẫn giữa tứ đại gia tộc, những chuyện này hẳn cô cũng đã sớm hiểu rõ”

“Nhà họ Giang có thiếu nữ thiên tài là Giang Vô Song. Có tin đồn cô ta cực kì thông minh, là Gia Cát đương đại, chuyện gì cũng không thể qua mắt cô ta. Nhưng tôi tin tưởng cô càng cao hơn cô ta. Tiềm long xuất thủy nhất định gió nổi mây phun, tôi tin tưởng cô.”

“Vâng, Mẫn Ngọc đã hiểu rõ” Thiếu nữ gật đầu.

“Đi thôi” Ông Cao hơi vươn tay ra hiệu.

“Vâng”

Thiếu nữ không nhiều lời mà xoay người rời khỏi phòng.

Ngay nháy mắt ra khỏi vòng, vẻ mặt cô ta đã có biến hóa.

Trong con ngươi trong suốt của cô ta thoáng qua một tia sáng khác thường. Cô ta nhếch miệng lên, vẽ ra một nụ cười giả tạo.

Mấy năm nay cô ta vẫn luôn ở trong nhà này, vẫn hầu hạ ông Cao.

Nhưng tâm của cô ta lại không ở nơi này, bên ngoài mới là thế giới của cô ta, cô ta muốn đại triển quyền cước, làm ra một phen sự nghiệp.

Thiên Tử vừa chết, cô ta biết ngay cơ hội của mình tới.

Chỉ là cô ta không nghĩ tới qua lâu như vậy ông Cao mới để cô ta ra mặt.

Cô ta thư giãn gân cốt một thoáng, sau đó đi ra khỏi đại viện, tiến thẳng đến sân bay. Đồng thời cô ta lấy điện thoại ra gọi một dãy số: “Buổi chiều tôi sẽ đến thành phố Tử Đằng, báo tin cho tất cả mọi người đi. Sau khi tôi đến cần mở đại hội”

Khi ông Cao phái Mẫn Ngọc ra.

Đồng thời ở nhà họ Giang.

Giang Vô Song cũng quay về rồi.

Hậu viện nhà họ Giang.

“Ông nội, hiện tại Giang Cung Tuấn đã không cần cháu bảo vệ nữa, mà bí mật về Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ ông cũng đã biết từ lâu, cháu có theo anh ấy cũng không thể thu được tin tức hữu dụng gì. Hiện tại thế cục ở thủ đô hỗn loạn như vậy, cháu lo lắng gia tộc sẽ xảy ra chuyện, vì vậy mới tự ý trở về.”

Giang Vô Song đứng trước người Giang Thời, cúi đầu nhẹ giọng mở miệng.

Giang Quốc Đạt ngồi trên ghế dựa trong viện khẽ gật đầu, ông ta cũng không trách tội Giang Vô Song.

“Vô Song, nói cho cháu biết một chuyện.”

“Ông nội, ông cứ dặn đi”

Giang Quốc Đạt hỏi thăm: “Cháu biết Tiêu Dao môn không?”

Giang Vô Song gật đầu nói: “Đã từng nghe nói tới, một môn phái khiêm tốn lại rất có thực lực.

Thay vì nói là môn phái thì nên nói nó là một gia tộc. Bách Niên trước, gia tộc này như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng thực lực của bọn họ lại rất đáng sợ. Ngoài ra người nhà Tiêu Dao đều rất ít hiện thân.”

“Nói rất đúng. Giang Quốc Đạt nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đây là một gia tộc mạnh mẽ. Hiện tại nhà họ Giang đang lâm vào tình cảnh rất nguy hiểm, rất cần minh hữu, ông định gả cháu vào nhà Tiêu Dao, lôi kéo nhà Tiêu Dao, chuẩn bị cho đại hội mấy tháng tới.”

Giang Vô Song hơi sững sờ.

Sau đó cô ta cúi đầu nói: “Mạng của Vô Song là do ông nội cứu, ông nội dặn dò Vô Song không dám chống lại”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio