Chương : Ly hôn với Giang Cung Tuấn
Đường Tấn bị cưỡng chế bắt đi khiến mọi người nhà họ Đường đều hoảng loạn.
Bởi vì Đường Tấn bị bắt đi ngay trước mặt cảnh sát giao thông nhưng đám cảnh sát giao thông đó lại không ngăn cản.
Bọn họ không phải kẻ ngốc, biết được những người có thể lái chiếc xe mấy chục tỷ chắc chăn là kẻ tai to mặt lớn.
Ngô Mịch kéo Đường Sở Vi, cầu xin: “Chị, bây giờ chỉ có chị mới có thế cứu Tấn thôi. Không phải chị quen biết Diệp Hình sao, chị mau gọi điện thoại cho ông ấy đi”
“Để chị, chị gọi thử” Trong lòng Đường Sở Vi cũng không chắc.
Bây giờ em trai bị bắt đi, tình hình nghiêm trọng nên cô phải gọi thử.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Đường Sở Vi gọi điện cho Diệp Hình nhưng lại không có ai bắt máy.
Cô nói: “Không, không gọi được.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Ngô Mịch sắp sốt ruột đến khóc rồi. Cô ta nức nở nói: “Giang, Giang Cung Tuấn thì sao. Không phải anh ta mới vừa xuất ngũ sao, không phải anh ta quen biết nhiều tai to mặt lớn sao. Chị mau gọi cho anh ta đi!”
“Chị đã gọi cho anh ấy rồi, anh ấy đang trên đường chạy tới đây.”
Hà Diệp Mai lại rất bình tĩnh nói: “Giang Cung Tuấn tới cũng không có tác dụng gì cả, tụi con đừng có nghe cậu ta khoác lác nữa. Nếu cậu ta thật sự quen biết tai to mặt lớn nào thì cũng không đến mức sống cuộc sống như bây giờ, còn phải tới ở rể nhà họ Đường”
Ngô Mịch khóc ròng nói: “Mẹ, vậy bây giờ phải làm sao?”
Hà Diệp Mai suy nghĩ một lát rồi nói: “Để mẹ gọi điện cho cậu Tôn. Nhà họ Tôn cũng có địa vị gần bằng với bốn gia tộc lớn, lần trước mẹ cũng đã nói với cậu Tôn về việc định giới thiệu con gái mình cho cậu ấy nhưng vì khuôn mặt của Sở Vi bị Tiêu Chinh hủy hoại nên chuyện này mới tạm thời được gác lại.”
Từ sau khi khuôn mặt của Đường Sở Vi hồi phục thì Hà Diệp Mai lại đi khắp nơi liên lạc với mấy cậu ấm nhà giàu, muôn tìm cho Đường Sở Vi một người tốt.
Mà Tôn Tuấn Danh của nhà họ Tôn lại là người con rể có điều kiện tốt nhất trong lòng bà ta.
Có điều, bởi vì xảy ra quá nhiêu chuyện nên bà ta mới không liên lạc với Tôn Tuấn Danh.
Bà ta tức khắc vội vàng gọi điện thoại cho Tôn Tuấn Danh, nói khái quát mọi chuyện.
“Dì à, cháu đang ở gần đây, cháu lập tức tới ngay.”
Tôn Tuấn Danh đang ăn tại một nhà hàng gần đường Thiên Hoa. Sau khi nhận được điện thoại của Hà Diệp Mai, anh ta lập tức lái xe tới.
Chưa tới mười phút, Tôn Tuấn Danh đã lái một chiếc xe Porsche hơn ba mươi tỷ tới.
Anh ta dừng xe, vừa bước xuống đã thấy mọi người nhà họ Đường đứng ven đường, cũng nhìn thấy được Đường Sở Vi.
Trước mắt anh ta lập tức sáng ngời.
Anh ta bước tới.
“Chào dì, chào chú, chào Sở Vi…”
Anh ta chào hỏi tự nhiên.
Hà Diệp Mai thấy Tôn Tuấn Danh tới thì như bắt được một cọng rơm cứu mạng.
“Cậu Tôn, cậu nhất định phải giúp tôi. Đường Tấn nó lái xe đụng trúng một chiếc xe đắt tiền, chủ xe đòi chúng tôi bôi thường hai trăm bốn mươi tỷ, nếu không có tiền thì sẽ để chúng tôi nhặt xác Đường Tấn”
Tôn Tuấn Danh đảm bảo chắc chắn: “Dì cứ yên tâm đi, chuyện này cứ để con lo. Ở Thành phố Tử Đăng này thì nhà họ Tôn chúng cháu cũng là gia tộc lớn, có địa vị gần băng bốn gia tộc lớn. Ở Thành phố Tử Đăng này, có người có tiếng nào mà cháu không biết chứ”
“Vậy thì tốt quá, chúng ta mau tới Vương Triều Thịnh Thế đi”
“Hả?”
Tôn Tuấn Danh tức khäc sửng sốt.
Vương Triều Thịnh Thế?
Địa bàn của Lâm Hùng?
Anh ta dò hỏi: “Dì à, Đường Tấn đụng trúng loại xe gì?”
“Ừm, hình như là chiếc Maybach bản giới hạn gì đó”
Nghe vậy, Tôn Tuấn Danh hơi lùi lại vài bước.
Ngay sau đó, anh ta hỏi: “Người đó có phải hơi mập, còn ăn mặc hơi bình thường không?”
“Đúng, đúng, đúng”
Mẹ ơi!
Tôn Tuấn Danh kêu rên trong lòng.
Đây chính là Lâm Hùng, là hoàng đế của Thành phố Tử Đăng, là người mà từng được gọi là Hắc Phong mấy năm trước, hiện tại đã tẩy trăng, làm ăn buôn bán chân chính. Hiện tại, Lâm Hùng rất khiêm tốn, chỉ cần không chọc tới ông ta thì hâu như sẽ không có việc gì.
Nhưng một khi chọc tới ông ta thì hậu quả…
Hít!
Tôn Tuấn Danh hít sâu một hơi Anh ta liếc mắt nhìn Đường Sở Vĩ, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
“Di à, cháu có thể giúp dì chuyện này nhưng Lâm Hùng không dễ chọc, cân có ba cháu ra mặt, dù gì ba cháu cũng có chút qua lại với ông ta. Có điều, cháu cũng không thể giúp không công được. Lần trước dì có bảo sẽ giới thiệu Sở Vi cho cháu, chuyện này?”
Vì con trai, Hà Diệp Mai cũng không lo được nhiều chuyện khác.
“Cậu Tôn, cậu yên tâm đi, Sở Vi sẽ mau chóng ly hôn với Giang Cung Tuấn thôi”
Mặc dù Đường Tấn không chịu cầu tiến nhưng dù gì cậu ta cũng là con trai của bà, sao bà có thế trơ mắt nhìn con trai mình xảy ra chuyện được chứ?
Hơn nữa, tuy Giang Cung Tuấn có tham gia quân ngũ, tự nhận quen biết mấy vị tai to mặt lớn nhưng giữa việc quen biết một người có địa vị và một người có địa vị thì bà chọn vế thứ hai.
Tôn Tuấn Danh là người nhà họ Tôn, có rất nhiều tài sản, lên tới mấy chục ngàn tỷ.
Sở Vi gả vào nhà họ Tôn còn tốt hơn cả trăm ngàn lần so với gả cho Giang Cung Tuấn.
“Sở Vi, ý của em thế nào?” Tôn Tuấn Danh nhìn về phía Sở Vi.
Lâm Hùng thật sự rất khủng bổ. Trước mặt ông ta, nhà họ Tôn của anh ta cũng chảng là cái thá gì cả. Lâm Hùng là kẻ tai to mặt lớn thật sự, khinh thường đi tranh giành cái hư danh nhà giàu có gì đó Nhưng quả thật là ba anh ta có chút qua lại với Lâm Hùng, đã từng cùng nhau ăn cơm.
Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện lớn lao gì, chỉ đụng vào đuôi xe mà thôi.
Chỉ cần ba ăn ra mặt, bồi thường một ít tiên thì việc này coi như chấm dứt Vì Đường Sở Vi mà bồi thường vài tỷ cũng không có gì.
“Mẹ, con sẽ không ly hôn với Giang Cung Tuấn”
“Bốp”
Hà Diệp Mai giơ tay lên tát cô, quát: “Không ly hôn? Vậy con lấy ra hai trăm bốn mươi tỷ đi cứu em trai con hả?”
Trên mặt Đường Sở Vi hiện lên dấu tay, cô dùng tay che mặt, vành mắt rơm rớm nước mắt.
Tôn Tuấn Danh nói: “Sở Vi, em có biết Lâm Hùng là ai không, có biết mấy năm trước ông ta làm nghề gì không? Số mạng người chết trên tay ông ta không tới một trăm thì cũng tới tám mươi đấy. Ông ta chính là một kẻ nhai người không nhả xương đó”
“Hả?”
Nghe vậy, Đường Sở Vi cũng sợ.
Tôn Tuấn Danh nhìn dáng người đẹp đẽ và khuôn mặt xinh đẹp của cô, lại nuôt một ngụm nước bọt.
Anh ta tiếp tục nói: “Em thật sự cho ráng câm hai trăm bốn mươi tỷ tới bồi thường thì có thể cứu người à? Anh nói thật cho em biết, sau khi lấy được tiên thì Lâm Hùng chắc chăn sẽ không tha cho Đường Tấn. Cho tới bây giờ, những kẻ đắc tội ông ta đều chưa từng có kết cục tốt”
“Sở Vi, con không nghĩ cho con thì cũng phải nghĩ cho em trai con chứ” Hà Diệp Mai sốt ruột.
“Chẳng lẽ con muốn mẹ quỳ xuống trước mặt con sao?”
Bà vừa nói vừa quỳ xuống.
“Mẹ…”
Đường Sở Vi kịp thời đỡ Hà Diệp Mai đang định quỳ xuống dậy, trên mặt cô tràn đầy nước mặt: “Mẹ, con ly hôn. Con sẽ ly hôn với Giang Cung Tuấn. Mẹ đừng có như vậy…”
Tôn Tuấn Danh thấy thế thì vui mừng ra mặt Hà Diệp Mai nói chỉ cần bảo người nhà họ Đường cầm hai trăm bốn mươi tỷ tới Vương Triều Thịnh Thế thì Lâm Hùng sẽ thả người Tôn Tuấn Danh biết Lâm Hùng Người này là kẻ lăn lộn giang hồ, nhất ngôn cửu đỉnh.
Hơn nữa, mấy năm nay ông ta cũng kín tiếng hơn, hầu như không gây sự.
Chỉ cân có đủ tiên thì Đường Tấn chäc chän sẽ không có việc gì.
Hơn nữa, anh ta lại là người nhà họ Tôn.
Ba anh ta có chút qua lại với Lâm Hùng, nêu ông ấy ra mặt thì hàn là sẽ không cân tới nhiều tiên như vậy.
Sau khi giải quyết được chuyện này thì Đường Sở Vi sẽ là của anh ta.
Đây chính là người phụ nữ đẹp nhất Thành phố Tử Đăng.
Hơn nữa, Hà Diệp Mai đã nói với anh ta răng tuy Đường Sở Vi và Giang Cung Tuấn đã đăng ký kết hôn nhưng hai người họ vân chưa chung chăn gối.
“Dì, chú, Sở Vi, chuyện này cứ để cháu lo.
Trong thẻ của cháu còn có một ít tiên, mọi người cứ về trước đi, cháu sẽ đi chuộc người. dựa vào quan hệ của nhà cháu thì chỉ cân đưa tiên thì đại ca Lâm sẽ không làm khó Đường Tấn”
Hà Diệp Mai mở miệng cầu xin: “Cậu Tôn, chúng tôi đi với cậu được không?”
Bà đã thấy cảnh Lâm Hùng đánh người nên hiện tại cực kỳ lo lảng cho Đường Tấn Tôn Tuấn Danh bảo đảm chäc chẩn: “Dì à, dì cứ yên tâm về đi, chuyện này cứ giao cho cháu”
Tôn Tuấn Danh vừa nói vừa liếc nhìn Đường Sở Vi đang rơi vào tuyệt vọng, cười nói: “Sở Vi, đợi anh dân Đường Tấn về thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi, được chứ?”
“Được, được. Sở Vi chờ cháu.” Hà Diệp Mai đồng ý giúp Sở Vi.
Mà Đường Sở Vi lại chỉ đứng một chỗ, âm thâm rơi nước mắt Cô lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Giang Cung Tuấn: “Tuấn, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi. Anh quay về đi, ở nhà chờ em, em có chuyện thương lượng với anh”
Cô nói xong thì lập tức cúp máy.
Giang Cung Tuấn đang trên đường chạy tới Anh ngồi taxi tới, có điều hơi kẹt xe nên mới hơn nửa ngày còn chưa tới.
Bây giờ nhận được điện thoại của Đường Sở Vi thì anh cũng thở phào nhẹ nhõm, bảo tài xế quay đầu xe lại.