Chương : Nói ra sẽ dọa chết ông
Giang Cung Tuấn ngồi ở trên ghế sa lon, bắt chéo hai chân, lấy ra một điếu thuốc đốt lên.
Lúc này mùi thuốc lá tràn ngập trong phòng đá dưới đất.
Đối diện, người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu đen, trong tay xoay xoay hai hạt óc chó, nói: “Nói lại lân cuối, muốn tin tức thì lập tức chuyển tiền “
Giang Cung Tuấn hơi khoát tay, nói: “Được rồi, tôi không mua, cái hố này của ông quá lớn rồi.”
Anh đứng lên.
Ngô Huy, Hoa Hồng Đen cũng đứng theo Người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu đen cả giận nói: “Xem nơi này của tôi là đâu, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Muốn giao dịch cũng được, kêu lão đại của các người tự mình tới đi, đây có thể xem là mua bán lớn, ông vẫn không ăn được.”
Người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu đen hơi sững sờ, chợt bật cười: “Anh nói tôi không phải là Quỷ Kiến Sầu ư?”
Giang Cung Tuấn chỉ chỉ camera giám sát ở một góc chết, nói: “Lão đại của ông nhất định đang nấp trong bóng tối mà xem, không hỗ là Quỷ Kiến Sầu, làm việc lại cẩn thận như vậy, phái một tên thuộc hạ tới nói chuyện làm ăn với tôi, đã không có thành ý như vậy thì xem như bỏ đi”
Ở một căn phòng khác.
Sắc mặt của ông già hơn sáu mươi tuổi, hút tẩu thuốc càng ngày càng nghiêm trọng.
Giá Giang Cung Tuấn không đơn giản, đầu bị súng chĩa vào, chẳng những mặt không đổi sắc mà còn quan sát cẩn thận như vậy.
Ông ta nhìn hình ảnh theo dõi, không có hành động thiếu suy nghĩ.
Mà Giang Cung Tuấn thì ngồi ở trên ghế sa lon nhìn người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu đen, cười nhạt: “Ông giả bộ rất giống, gần như là không có bất kỳ sơ hở nào.”
“Đã như vậy sao anh nói tôi không phải là Quỷ Kiến Sầu?”
“Khí thế”
Giang Cung Tuấn thản nhiên nói: ‘Quỷ Kiến Sâu có thế lực cực lớn, là một hoàng đế dưới đất chân chính, làm một lão đại, ở trên đầu người khác, trên người nhất định sẽ có một loại khí thế vô hình, nhưng ông thì không có.
“Chỉ như vậy thôi sao?”
“Đúng, chỉ như vậy.”
Ở một căn phòng đá khác.
Một tên thuộc hạ đi tới, nói: “Lão đại, tôi đã gọi điện thoại cho Hắc Lão Bát rôi, nhưng thằng nhóc này ấp úng, không nói nhiều, chỉ nói người muốn mua tư liệu không dễ chọc”
“Được rồi, tôi đã biết.”
Ông lão hơi dừng tay, chợt đứng lên, đi ra khỏi căn phòng này.
Mà Giang Cung Tuấn vừa nói xong thì xoay người muốn đi.
“Bốp bốp bốp”“
Vào giờ phút này, một tràng pháo tay vang lên.
Ngay sau đó, một ông lão mặc áo dài màu xanh, dáng vẻ tuy già yếu nhưng lại rất có tinh thân đi tới, ông ta vỗ tay, cười nói: “Lợi hại, thật là lợi hại.
Giang Cung Tuấn nhìn thấy ông lão đi tới.
Người này vừa đi tới, anh lập tức cảm nhận được một loại khí thế mạnh mẽ trên người ông lão.
Anh biết, Quỷ Kiến Sâu thật sự đã tới.
Anh không nghĩ tới, Quỷ Kiến Sâu nổi tiếng trong giới giang hồ lại là một ông già.
Ông già khoát tay với lính đánh thuê, “Lui ra”
“Dạ.
Lúc này đám lính đánh thuê này mới lui về phía sau.
“Đại ca”
Người đàn ông trung niên mặc áo ba lô màu đen hơi khom người, tôn kính kêu một tiếng.
Quỷ Kiến Sầu khẽ gật đầu, ngồi xuống ở trên ghế sa lon, mà người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu đen thì đứng ở sau lưng ông ta.
Quỷ Kiến Sầu nhìn đám người Giang Cung Tuấn, nói: “Cậu muốn mua chân tướng vụ cháy của nhà họ Giang mười năm trước sao?”
Giang Cung Tuấn nhìn ông ta, nói: “Đúng vậy, ông có không?”
“Quả thật là có, nhưng giá vẫn vậy, ba mươi ngàn tỷ”
Giang Cung Tuấn hé miệng cười một tiếng, nói: “Ba mươi ngàn tỷ thì quá mắc, tôi trả ba mươi ngàn”
Nghe vậy, sắc mặt của Quỷ Kiến Sâu trở nên âm trầm trong nháy mắt.
Người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu đen đứng sau lưng ông ta móc súng ra, hướng về phía Giang Cung Tuấn, lạnh lùng nói: “Cố tình kiếm chuyện đúng không?”
“Không sai…”
Sắc mặt của Giang Cung Tuấn trầm xuống, chợt ném tàn thuốc trong tay tới.
Một cái tàn thuốc nho nhỏ ở trong tay Giang Cung Tuấn lại trở thành ám khí kinh khủng Người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ màu đen còn chưa kịp nổ súng, cổ tay đã bị đâm trúng, cơn đau đớn kịch liệt truyền tới tay khiến ông ta đánh rơi súng trên mặt đất.
Giang Cung Tuấn lắc người một cái, lăn từ trên bàn qua, trong nháy mắt xuất hiện trước người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen, một cước đá tới, đem hản đạp bay, sau đó nhặt cây súng trên đất lên Một loạt hành động nhảy chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Quỷ Kiến Sâu còn chưa kịp phản ứng, thuộc hạ của ông ta đã bị đạp bay, một khẩu súng cũng đã để trên ót của ông ta.
Nghe được động tĩnh, những tên lính đánh thuê vừa mới đi lại vòng trở lại, toàn bộ giơ súng lên hướng về phía Giang Cung Tuấn.
Gáy Quỷ Kiến Sâu bị chĩa súng, ông ta không chút nao núng, vẻ mặt ung dung, thản nhiên nói: “Cậu biết nơi này là đâu không, cho dù cậu giết tôi thì cậu cho răng mình có thể còn sống đi ra ngoài hay sao?”
“Ba mươi ngàn, có bán hay không?”
Giang Cung Tuấn dùng súng chĩa vào đầu của Quỷ Kiến Sầu, trên mặt mang nụ cười nghiền ngâm, nói: “Tốt nhất là ông bảo thuộc hạ của ông đi ra ngoài, nếu không, ngón tay tôi run một cái thì đầu ông sẽ nở hoa ngay lập tức”
Giờ phút này, người đàn ông mặc áo ba lõ màu đen từ dưới đất bò dậy, ông ta thở hổn hển mảng to: ‘Khốn kiếp, láo xược.”
Quỷ Kiến Sầu hơi khoát tay, lúc này người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen mới ngừng.
Quý Kiến Sầu bình tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, thần sắc bình tĩnh, hỏi: “Mi rốt cuộc là ai”
“Ngô Huy, nói cho ông ta tôi là ai.”
Ngô Huy lại ngồi xuống.
Bạch Tâm sợ đến mức mặt đã toàn là mồ hỏi, thấy Ngô Huy ngồi xuống, cô ta cũng ngồi xuống theo.
Ngô Huy cười nhạt, nói: ‘Quỷ Kiến Sầu, tôi khuyên ông đừng nên biết, biết rồi, ông sẽ sợ chết đấy: “Phải không?” Quỷ Kiến Sầu không cho là đúng, cười một tiếng, nói: “Nói nghe xem thử, những năm nay tôi cũng đã gặp không ít nhân vật lớn, tôi muốn nhìn xem là nhân vật lớn nào mà có thể làm tôi sợ chết khiếp”
Ngô Huy gän từng chữ nói: “Dùng súng chĩa vào ông là Häc Long, Thống soái năm trăm triệu Hắc Long quân ở Nam Cương – Hắc Long, ngày nay là một trong năm đại soái của nước Đoan Hùng”
Nghe vậy, thân thể của hơn hai mươi tên lính đánh thuê tay cầm vũ khí run lên.
Bọn họ nhanh chóng ngã lùi lại mấy bước, ngay sau đó để súng xuống, quy xuống đất, thân thể run lẩy bẩy.
Cho dù là lính đánh thuê thì làm sao không biết Hắc Long.
Đây chính là sát thần danh tiếng đỉnh đỉnh trên quốc tế.
Quỷ Kiến Sầu cũng run lên, trên khuôn mặt ung dung không sợ hãi đổ mồ hôi hột.
Giang Cung Tuấn trực tiếp ném vũ khí trong tay cho người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen, đi tới ngồi xuống bên cạnh Ngô Huy, lại rút thuốc ra hút.
Anh không quan tâm đến hơn hai mươi tên lính đánh thuê đang quỳ sau lưng.
Quỷ Kiến Sầu xoa xoa mồ hôi trên trán.
Ông ta không hề hoài nghi thân phận của Giang Cung Tuấn.
Từ lúc Giang Cung Tuấn bị súng để vào đấu, biểu hiện ung dung ổn định, ông ta cũng biết Giang Cung Tuấn không đơn giản rồi.
Cộng thêm trong nháy mät đã khống chế được thuộc hạ của ông ta nên ông ta vô cùng tin tưởng thân phận của Giang Cung Tuấn.
“Thì, thì ra là Hắc Long đến chơi…” Quỷ Kiến Sâu mở miệng, nhưng bây giờ ông ta đã không còn ung dung bình tĩnh như trước, mà cả người run rấy, nếu như không phải là ngồi ở trên ghế sa lon thì ông ta đã tê liệt trên đất rồi.
“Bây giờ có thể tiếp tục bàn chuyện mua bán không?”
“Giao, giao, chúng tôi sẽ giao ngay lập tức”
Quỷ Kiến Sầu lập tức sai bảo: “Mau, mau đi mang tất cả tài liệu vê vụ hỏa hoạn của nhà họ Giang mười năm trước tới đây.”
“Dạ”
Người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen đứng ở sau lưng vội vàng gật đầu rồi xoay người rời đi.
Mới vừa đi mấy bước thì lại ngã xuống đất.
Ngay sau đó ông ta lập tức bò dậy, nhưng vì sợ hãi nên hai chân của ông ta đã không còn chút sức nào, nên lại tiếp tục ngã xuống đất.
Ông ta bèn lăn một vòng đến kho tài liệu, cả tài liệu về vụ hỏa hoạn của nhà họ Giang mười năm trước tới.
Tình huống nghịch chuyển, Bạch Tâm hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm Không hỗ là Hắc Long, dưới tình huống này, anh còn có thể bình tĩnh như vậy.
Không hồ là Häc Long, một cái tàn thuốc ném ra cũng có thể tổn thương người khác.
Cô ta bị khả năng của Hắc Long làm cho hoảng sợ.
Hôm nay, cuối cùng cô ta cũng thấy được bản lĩnh của người đàn ông số một thiên hạ rồi.
Giang Cung Tuấn không lên tiếng.
Quỷ Kiến Sầu đối diện anh lại ngồi không yên.
Bầu không khí trong nhà đá có chút bất thường, khoảng chừng năm phút sau, Quý Kiến Sâu cũng không nhịn được nữa.
Bởi vì, giờ phút này khí thế trên người Giang Cung Tuấn quá mạnh mẽ, Quỷ Kiến Sầu hoàn toàn không chịu nổi, thân thể của ông ta tuột khỏi ghế, ngay sau đó quỳ xuống đất, “Chủ, chủ soái, cầu xin anh tha cho tôi một con đường sống.”
Giang Cung Tuấn nhìn ông ta một cái, thản nhiên nói: “Ông làm gì vậy, đứng lên nói chuyện, chỉ mong ông cho tôi tài liệu có ích với tôi, nếu không, thế giới này cũng coi như chưa có Quỷ Kiến Sâu.”
Một luồng ý lạnh từ bàn chân của Quỷ Kiến Sầu xông thẳng tới óc, cả người ông ta run lên, mới ngã xuống đất, ngay sau đó lại bò dậy lần nữa tới, quỳ xuống, không ngừng dập đầu nói: “Câu xin chủ soái tha mạng.”