Chương : Giang Cung Tuấn hỏi thăm tin tức
Ngọn núi Thiên Sơn Quan này, đã bị đánh hủy.
Vách núi hoàn toàn có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào, rễ cây bung lên khỏi mặt đất.
Ước chừng khoảng nửa tiếng sau.
Giang Thời mới dừng lại. Ông ấy chậm rãi đặt Giang Vô Song nằm xuống, để cô ấy nằm nghiêng trên mặt đất.
“Sao rồi ạ?”.
Giang Cung Tuấn vội hỏi: “Ông nội, cô ấy không sao chứ ạ?”.
Giang Thời nói: “Vết thương tạm thời không có gì đáng ngại, trong thời gian ngắn sẽ không có gì nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng một chương này đánh ra, khiến nó bị trọng thương quá nặng, cần thời gian rất dài để tĩnh dưỡng, còn phải liên tục dùng chân khí để duy trì sức sống trong cơ thể, nếu không, bất cứ lúc nào cũng có thể chết”
Ông ấy nhìn Giang Cung Tuấn, tiếp tục nói: “Có thể cứu nó, chỉ có tám mươi mốt kim nghịch. thiên”
“Vâng”
Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Cháu sẽ sớm tìm ra được tám mươi mốt kim nghịch thiên, sau đó nhanh chóng trị liệu cho cô ấy”
Giang Vô Song, là vì anh và Đường Sở Vị cho nên mới bị bắt.
Trong lòng Giang Cung Tuấn cũng có chút áy náy.
“Được rồi, mọi người giải tán đi”
Giang Thời bắt đầu kêu gọi võ giả bốn phía xung quanh rời đi.
Ông nhìn rất nhiều võ giả đứng quanh, cuối cùng, ánh mắt của ông ấy dừng lại trên người Bách Hiểu Sinh, nhếch miệng, cười nhạt một tiếng.
Sau đó không nán lại thêm nữa, nhanh chóng rời đi. Bách Hiểu Sinh nhìn Giang Thời rời đi, sờ cằm, nhỏ giọng thì thầm: “Giang Thời có ý gì?”
Ông ta nghĩ mãi mà không hiểu tại sao Giang Thời lại nhìn mình cười.
Nụ cười của Giang Thời, có ý gì?
Nghĩ mãi mà không ra, ông ta cũng không nghĩ nữa.
“Giang Cung Tuấn, tôi dẫn Vô Song về thủ đô trước”
Giang Phùng để lại một câu, sau đó liền mang Giang Vô Song đang bị trọng thương hôn mê rời đi.
Những người khác cũng lần lượt rời đi.
Trần Phi Hùng và Trần Vũ Yến đi đến chỗ của Giang Cung Tuấn.
Hai người bọn họ đều không khỏi nhìn Đường Sở Vị nhiều thêm một chút.
Đường Sở Vi rất bình tĩnh thong dong đứng ở bên cạnh Giang Cung Tuấn.
Khuôn mặt của cô cực kì xinh đẹp, dáng người cao gầy, bây giờ một đầu tóc dài trắng, càng tăng thêm một chút vẻ đẹp phá cách, còn có một chút hương vị phong tình.
“Chúc mừng”
Trần Phi Hùng đi đến, hai tay chắp quyền nói: “Chúc mừng Giang công tử công lực đã tăng thêm một bậc”.
Giang Cung Tuấn cười cười nói: “Cũng là do may mắn mà thôi.”
“Tạm biệt”
Trần Phi Hùng cũng không nán lại thêm, sau khi chào Giang Cung Tuấn một tiếng, quay sang nhìn Bách Hiểu Sinh, nói: “Tiền bối, say này còn gặp lại”
Bách Hiểu Sinh vẫy vẫy tay, nói: “Ừ”
Trần Phi Hùng đi.
Thế nhưng Trần Vũ yến lại không rời đi.
Bởi vì, Trần Phi Hùng đã ngầm cho phép cô ấy đến gần Giang Cung Tuấn.
Trần Vũ Yến giới thiệu nói: “Giang công tử, đây là các chủ Lâm Lang Các lúc trước tôi đã nhắc đến với anh, tiền bối Bách Hiểu Sinh”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn không khỏi nhìn Bách Hiểu Sinh nhiều hơn một chút.
Bách Hiểu Sinh của Lâm Lang Các, anh cũng đã nghe Trần Vũ Yến nhắc qua, đây là một thế lực trung lập, mạng lưới tình báo của Lâm Lang Các trải rộng khắp toàn thế giới, nghe đồn không có chuyện gì mà Lâm Lang Các không biết.
Anh cũng đang muốn đi gặp Bách Hiểu Sinh.
Vậy mà lại không ngờ, Bách Hiểu Sinh đã tự mình đến Thiên Sơn Quan. Anh mở miệng chào một tiếng: “Tham kiến Bách tiền bối”
Bách Hiểu Sinh xua xua tay: “Trong giới cổ võ, thực lực vị tôn, tiếng tiền bối này tôi không dám nhận đầu”
Giang Cung Tuấn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tôi có một vấn đề, muốn thỉnh giáo Bách tiền bối”
Bách Hiểu Sinh xua xua tay, ngắt lời Giang Cung Tuấn, nói: “Lâm Lang Các tôi từ trước cho đến nay có quy tắc, muốn biết tin tức, cần phải đáp ứng một chuyện với Lâm Lang Các, bất kể là ai cũng vậy”
“Ông nói đi” Giang Cung Tuần nhìn ông ta.
Bách Hiểu Sinh nói: “Cậu thử nói xem, chuyện cậu muốn hỏi là gì?”
Giang Cung Tuấn nói thẳng: “Tôi muốn biết, Triệu Tuân đang ở đâu?”
Giang Cung Tuấn nói sơ qua về chuyện của Triệu Tuấn.
“Bây giờ, rất nhiều thể lực cũng đang tìm kiếm Triệu Tuân, thế nhưng Triệu Tuân lại giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian, cho dù những người này tìm kiếm như thế nào đi chăng nữa, cũng đều không thể tìm được, Lâm Lang Các được xưng là mạng lưới tình báo mạnh nhất thiên hạ, hẳn là có thể biết được tung tích của Triệu Tuân chứ?”.
“Có thể”
Bạch Hiểu Sinh sau khi nghe Giang Cung Tuấn nói ra vấn đề, chắc như đinh đóng cột nói: “Nếu như cậu đã mở lời, tôi nhất định sẽ tìm được Triệu Tuân, nhưng, tôi có một điều kiện”
“Ông cứ nói”
Bách Hiểu Sinh nghĩ nghĩ, nói: “Tôi muốn một ít máu của cậu”
Giang Cung Tuấn hoàn toàn ngây người.
“Muốn một ít máu của tôi?”
“Không sai!”
“Ông muốn máu của tôi để làm gì?
“Cậu không cần phải hỏi nhiều, tôi không cần nhiều, chỉ một ít là được rồi”
Dứt lời, ông ta rút ra một ống tiêm nhỏ đưa cho Giang Cung Tuấn, nói: “Chỉ cần đầy ống tiêm này là được, nếu như cậu đồng ý, trong vòng ba ngày, tôi sẽ đưa tin tức của Triệu Tuần giao đến tận tay của cậu
Giang Cung Tuấn cũng không do dự, cầm lấy ổng kim, đâm vào trên cánh tay của mình, rút ra một chút máu, đưa cho Bách Hiểu Sinh.
“Vậy tôi sẽ chờ tin tức từ tiền bối”
“Tạm biệt”
Bách Hiểu Sinh cũng không nán lại thêm, cầm lấy máu của Giang Cung Tuấn, xoay người rời đi.
Sau khi ông ta đi, Giang Cung Tuần mới suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, nói: “Trần thiếu chủ, cô có hiểu Bách Hiểu Sinh này không?”
Trần Vũ Yến nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Hiểu rõ”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Vậy ông ta là người như thế nào?”
Trần Vũ Yến nói: “Tôi cũng thường đến Lâm Lang các, trong sự hiểu biết của tôi, Bách tiền bối là một người rất tốt, tính cách không tệ, bất kể là chính đạo, hay là với tà môn ma đạo, đều đối xử như nhau, cho dù là ai đến tìm ông ấy muốn tin tình báo, ông ấy cũng đều đưa ra một yêu cầu, nhưng những yêu cầu này đều được coi là hợp lý, từ trước đến nay chưa từng yêu cầu giết người cướp của gì cả”.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cũng an tâm.
Nhưng, anh vẫn có chút hoài nghi.
Bách Hiểu Sinh muốn máu của anh để làm cái gì?
“Trần thiếu chủ, cô cảm thấy, Bách Hiểu Sinh lấy máu của tôi để làm gì?”
Trần Vũ Yến lắc đầu, nói: “Cái này tôi cũng không biết”
Cô ấy không biết, Giang Cung Tuấn cũng không hỏi nhiều.
Anh nhìn sang Đường Sở Sở ở bên cạnh, hỏi: “Đúng rồi, lúc trước anh có nghe em nói đến tám mươi mốt châm diệt tuyệt, cái này là gì vậy?”
Lúc trước Giang Cung Tuấn đã định hỏi, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội.
Đường Sở Vị cũng không dấu giếm, cô đem chuyện xảy ra sau khi đại chiến với Trần Thanh Sơn, bị thương đi đến Dược Vương Cốc kể rõ ràng cho Giang Cung Tuấn nghe.
Trong đó, bao gồm cả chuyện Độc Kinh.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn một mặt kinh ngạc.
Anh không thể ngờ được rằng, chân khí Thiên cương mà anh luyện, còn có khắc tinh.
Mà khắc chế anh, lại chính là vợ của anh.
“Hừ hừ”
Đường Sở Vi giơ nắm tay nhỏ ra nói: “Đừng tưởng rằng anh đã luyện thành Kim Cương Bất Phôi Thần Công là có thể muốn làm gì thì làm. Sát Khí của em, là khắc tinh của Kim Cương Bất Phôi Thần Công của anh đấy. Sau này ở bên ngoài làm loạn ít thôi”.
Nghe thấy thế, khuôn mặt Giang Cung Tuấn tràn ngập vẻ bối rối.
Anh kéo tay Đường Sở Vi, đảo mắt chuyển chủ đề, nói: “Chúng ta cũng đi thôi, sẽ đi thành Nam Hoang trước”.
Còn Trần Vũ Yến, thì yên lặng đi theo sau.
Lúc này, Thiên Sơn Quan, trong rừng nguyên sinh.
Trong một bụi cỏ không người.
Giang Quốc Đạt đang hấp hối nằm trên mặt đất.
Một người đàn ông đang đứng trước mặt ông ta.
Người đàn ông đã tháo mặt nạ xuống.
Hắn ta là Thiên.
Thiên nhìn Giang Quốc Đạt sắp không trụ được, vẻ mặt cũng lộ ra sự bất đắc dĩ.
Hắn ta còn tưởng rằng Giang Quốc Đạt có thể tiến bộ một lần nữa, lại không ngờ, phải dừng bước ở đây.
Hắn ta đã vận toàn lực cứu chữa, thế nhưng vẫn không thể nào cứu Giang Quốc Đạt trở về được.
“Cứu, cứu tôi”
Giang Quốc Đạt nhìn Thiên đứng trước mặt, mở miệng, phát ra tiếng nói yếu ớt.
Mới mở miệng, máu trong miệng đã trào ra.
“Giang Quốc Đạt, tôi cũng rất muốn cứu ông, thế nhưng tôi thật sự là bất lực, xin lỗi”
Nói xong, Thiên đưa tay, trong lòng bàn tay huyễn hóa ra một luồng sức mạnh.
Luồng sức mạnh này cuốn quanh Giang Quốc Đạt.
Bàn tay hắn ta đặt trên đỉnh đầu của Giang Quốc Đạt.
“Mày, mày…thế mà dám hút…hút chân khí của tạo..”