Chương : Lựa chọn của nhà họ Đường
Đối với thủ đô ngày hôm nay mà nói, tuyệt đối là một ngày chấn động.
Tuy trước đó, Giang Cung Tuấn cũng đã có hàng động, nhưng mấy ngày gần đây đều nhắm vào quân giới.
Hiện tại ngay cả thương giới cũng đã bắt đầu hành động.
Sau ngày hôm nay, thủ đô hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
Một số gia tộc nhãn hiệu lâu đời tuyệt đối cũng sẽ bị ngã ngựa. Và một số gia tộc mới cũng sẽ tận dụng cơ hội này để vươn lên.
Khi Vương mới lên nắm quyền, bọn họ cũng sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Giờ phút này, nhà họ Đường đang ở giữa sông.
Trong khoảng thời gian này, nhà họ Đường ở thành phố Tử Đằng đầy sóng gió này vẫn vô cùng thuận buồm, dựa vào mối quan hệ của Giang Cung Tuấn, đã trở thành gia tộc đứng số một số hai trong hỗn loạn lúc này, cho dù là những gia tộc có tiếng tăm đến từ thủ đô cũng không thể không nể mặt nhà họ Đường.
Nhà Đường cũng rất chú ý đến mọi động thái của thủ đô.
Tiếp nối nhà họ Giang, nhà họ Thạch cũng tuyên bố tách khỏi thương hội Đại Đông, sau đó liền gia nhập vào thương hội Tân Thời Đại, nhà họ Đường không thể chịu đựng được nữa.
“Ba, đây chính là một cơ hội tốt.”
Người nhà họ Đường cũng đã tụ lại cùng một chỗ.
Đường Hiện nói: “Hiện tại chỉ cần chúng ta nắm bắt cơ hội này, nhà họ Đường của chúng ta không chỉ là một gia tộc lớn ở thành phố Tử Đằng, mà là một trong những gia tộc lớn tốt nhất ở thủ đô”
“Đúng vậy. Ông nội, đây là một cơ hội tốt.”
“Tộc trưởng, hạ lệnh đi, chúng ta tới thủ đô trước.”
Tất cả mọi người đều thống nhất cùng một ý nghĩa
Vẻ mặt già nua của Đường Thành Lâm không khỏi hiện lên lo lắng nói: “Tôi cũng muốn như vậy, nhưng phía Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn cũng đã cảnh cáo, không được tự tiện tới thủ đô. Nước ở nơi đó quá sâu, chúng ta cứ đi như vậy, chỉ sợ..”
“Chuyện này không có gì phải lo lắng cả, không phải vẫn còn có Sở Vi đấy sao. Chỉ cần Sở Vi ra mặt, sẽ không có chuyện gì”
“Đúng vậy, thay vì để người khác ăn thịt thì tốt hơn là để nhà họ Đường chúng ta tự mình ăn. Con tin tưởng Giang Cung Tuấn vẫn một lòng với nhà họ Đường.”
Nghe vậy, Đường Thành Lâm nhìn về phía Đường Bình hỏi: “Bình, con nghĩ như thế nào?”
“Ba, chuyện lớn như vậy, đều do người làm chủ” Đường Bình đột nhiên lên tiếng.
“Hà Diệp Mai, con cảm thấy chuyện này như thế nào ?” Đường Thành Lâm lại nhìn về phía Hà Diệp Mai.
Hà Diệp Mai suy nghĩ một chút rồi nói: “Con cảm thấy những gì mọi người nói đều có lý. Đây là một cơ hội tốt, nếu Giang Cung Tuấn thực sự có thể giành được chiến thắng, thì cậu ta chính là Vương, nhất định sẽ chiếu cố cho nhà họ Đường. Hơn nữa con cũng tin tưởng Giang Cung Tuấn nhất định có thể thắng. Hiện tại không phải bên ngoài đều nói như vậy sao? Vương tiếp theo sẽ là Giang Cung Tuấn.”
“Được.”
Đường Thành Lâm lập tức đứng lên, tuyên bố: “Nếu như mọi người đã nhất trí, chúng ta liền tới thủ đô trước. Lần này tôi sẽ đưa Đường Hiện, Đường Bình, còn có Đường Tấn đến thủ đô, những người khác sẽ ở lại trấn thủ thành phố Tử Đằng. Nơi này là gốc rễ của chúng ta, không thể để nơi này cũng bị ảnh hưởng theo được.”
“Ông ơi, cháu cũng muốn đi.”
Đường Lăng đứng dậy cầu xin: “Ông nội, ông cũng dẫn cháu đi xem mọi chuyện đi”
Đường Hiện cũng nói: “Ba, dẫn Đường Lăng đi theo đi.”
“Nếu đã như vậy, thì cũng dẫn theo đi.”
Người nhà họ Đường, đều đã chuẩn bị để tiến vào thủ đô.
Những gì nhà họ Đường muốn vẫn chưa đủ, cơ cấu thành phố Tử Đằng quá nông cạn, ở thành phố Tử Đằng, nhà Đường không thể tiếp tục phát triển, chỉ bằng cách hợp tác với một gia tộc mạnh hơn hay hợp tác với những doanh nghiệp khác mạnh hơn nhà họ Đường mới có thể tiến thêm một bước.
Giờ phút này, thủ đô.
Thiên An Cung.
Giang Cung Tuấn xuất hiện ở Thiên An Cung, cũng đã gặp được Vương.
Anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Triệu Tuân ở đâu?” Vương nói: “Triệu Tuân không ở thủ đô, cũng không ở Đoan Hùng, mà đang ở nước ngoài.”
Giang Cung Tuấn nói: “Triệu Tuấn hiện tại đối với tôi có ảnh hưởng lớn, tôi lập tức phải đưa ông ta về.”
“Như vậy không được. Cậu biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm ông ta không? Nếu như ông ta xuất hiện, nhất định sẽ gặp nguy hiểm” Vương đột nhiên từ chối.
Giang Cung Tuấn cười nhạt nói: “Ông đây chính là đang không tin tưởng tôi đúng không? Có tôi ở đây, người nào có thể khiến Triệu Tuân bị thương?”
Không phải Giang Cung Tuấn ngông cuồng, mà với thực lực hiện tại của mình, quả thật anh có thể tự tin nói rằng chỉ cần Triệu Tuân đi theo mình, thì sẽ không có người nào có thể khiến Triệu Tuân bị thương.
Âu Dương Lãng đã chết.
Trong thương hội Đại Đông, chỉ có Jersey có thể coi là cường giả.
Giang Cung Tuần tự tin rằng mình có thể bảo vệ sự an toàn của Triệu Tuân.
“Thực lực hiện tại của cậu?” Vương nhìn về phía Giang Cung Tuấn.
Mặc dù trong thời gian, có không ít tin đồn về Giang Cung Tuấn.
Tuy nhiên ông ta cũng không biết hiện tại thực lực thực sự của Giang Cung Tuấn ở cảnh giới nào.
Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng, nói: “Tôi đã chạm tới cánh cửa của bậc thang thứ sáu, khoảng cách với cảnh giới thứ chín cũng không còn xa”.
Nghe vậy, Ảnh Tử phía sau Vương nhịn không được mà hô lên một tiếng: “Cái gì, nấc thang thứ sáu?”
Ảnh Tử là một võ giả, anh ta cũng biết tên gọi này có nghĩa là gì.
Cảnh giới này dù trong lịch sử ngàn năm cũng có thể xếp vào hàng cao.
Vẻ mặt của anh ta không khỏi mang theo vẻ khiếp sợ.
Anh ta chính là không thể tin được Giang Cung Tuấn vốn là một người bình thường mà chỉ trong nửa năm ngắn ngủi có thể biến thành đáng sợ như vậy.
Tốc độ tu luyện này có phải đã quá mạnh rồi không?
Rốt cuộc là tu luyện như thế nào?
Giang Cung Tuấn cười nhạt nói: “Hiện tại, có thể giao cho tôi được không?”
“Có thể”
Vương suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nhưng Giang Cung Tuấn, tôi sẽ lập tức thoái vị, tôi có người nhà cần phải có cuộc sống, tôi cũng chỉ có một yêu cầu. Sau khi cậu thượng vị, cho tôi một chút lợi ích, chỉ cần nửa đời sau của tôi không cần lo lắng chuyện cơm áo”
“Nói thì dễ”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Lợi ích có thể cho, nhưng tôi cũng không hy vọng có một thương hội Đại Đông thứ hai tồn tại. Thương hội Tân Thời Đại là duy nhất, không bị người khác nhúng tay vào.”
Nghe vậy, Vương cười cười nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Nói xong quay đầu nhìn Ánh Tử phía sau, ra lệnh: “Ánh Tử, cậu cùng với Giang Cung Tuấn tới Myanmar một chuyến, đón Triệu Tuân trở về.”
“Được.”
Ảnh Tử gật đầu.
Giang Cung Tuấn đứng dậy nói: “Ba ngày nữa tôi nhất định phải đưa Triệu Tuân trở về, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức khởi hành”
Vương Viên dừng lại và nói: “Đi thôi”
Giang Cung Tuấn xoay người rời khỏi cung Thiên Ninh.
Ảnh Tử theo sau.
Sau khi hai người rời đi, nụ cười trên mặt Vương dần dần đọng lại, thay vào đó là vẻ mặt ngưng trọng, lẩm bẩm nói: “Nấc thang thứ sáu, quả thực là kinh người, tên nhóc này tu luyện như thế nào”.
Bên ngoài Ảnh Tử hỏi: “Giang Cung Tuấn, anh thực sự đã đạt được nấc thang thứ sáu sao?”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Cũng không phải hoàn toàn chạm vào được, chỉ mới vừa chạm tới cửa này mà thôi.”
“Rốt cuộc anh tu luyện như thế nào?”
Giang Cung Tuấn không trả lời câu hỏi này.
Một đường đi tới, con đường tu luyện của anh thực sự rất thuận lợi, cũng học được không ít.
Anh liền đổi chủ đề, hỏi: “Triệu Tuân đang ở Myanmar sao?”
“Ừm”.
Ảnh Tử gật đầu nói: “Trước khi tập đoàn Tân Minh của Triệu Tuân gặp tai nạn, Vương đã sắp xếp cho người bí mật đưa Triệu Tuân đi. Dựa theo kế hoạch của Vương, chính là muốn tiêu diệt toàn bộ cổ võ giả cả phái Thiên Sơn, như vậy cũng đã chuẩn bị cho kế hoạch sau đó. Nào biết anh lại đứng ra cứu võ giả, hiện tại việc này tất cả đều là anh tự mình nhúng một tay vào”
Giang Cung Tuấn mỉm cười không phủ nhận, nói: “Tuy nhiên, hiện tại đã sắp giải quyết xong. Cổ Môn Âu Dương Lãng đã chết, hiện tại Cổ Môn cũng đã chia bè chia phái, cũng chỉ còn có thương hội Đại Đông”
“Mà thương hội Đại Đông cũng sắp bị tiêu diệt”
“Kỷ nguyên cũ sắp kết thúc, thời đại mới đang đến”
Ảnh Tử không khỏi thở dài nói: “Chỉ mong sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra”.
Giang Cung Tuấn kiên định nói: “Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không để cho những chuyện ngoài ý muốn xảy ra đâu”
Ảnh Tử gật đầu: “Ừm, vậy là tốt nhất, đi thôi.”
Hai người cùng nhau rời khỏi Thiên An Cùng, trực tiếp đến quân khu lên trực thăng rời Đoan Hùng đến Myanmar.
Sau nửa ngày, Giang Cung Tuấn và Ảnh Tử đã xuất hiện ở Myanmar.
Triệu Tuân sống trong một biệt thự độc lập ở một thị trấn nhỏ tại Myanmar.
Trong khoảng thời gian này, ông ta ngay cả cửa cũng không bước ra, điện thoại di động cũng không có, không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Bởi vì ông ta đang bị giam lỏng.