Chương : Cường giả của Huyết tộc xuất hiện
Không một ai thấy rõ Giang Cung Tuấn đã xuất hiếm như thế nào.
Ngay cả những cao thủ hàng đầu ở đây, như Giang Thời, Thiên, cấp bậc như hai người bọn họ cũng không thấy rõ, bọn họ chỉ thấy bóng Giang Cung Tuần lóe lên, chỉ thấy một bóng kiểm lóe lên, kiểm trong tay của Trung Linh đã bị chặt đứt rồi.
Ngay sau đó, cả người ông ta bay ra ngoài.
Yên tĩnh.
Hiện trường yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều nhìn thở , nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn đang đứng trước đống phế tích Lúc này, Giang Cung Tuấn đã đút kiếm vào bao.
Phía xa.
Trần Phi Hùng hỏi: “Vũ Yến, con có thấy rõ không? Kiếm thuật mà Giang Cung Tuấn thi triển là gì?” Trần Vũ Yến lắc đầu, nói: “Con không nhìn thấy rõ”.
Vẻ mặt Trần Phi Hùng lộ ra sự khiếp sợ, nói: “Thật không ngờ, cậu ta bây giờ đã trở nên mạnh như thế, Trùng Linh là một nhân vật nổi tiếng hơn hai trăm năm trước, trước đây đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, thật không ngờ, hơn hai trăm năm sau, ông ta lại bị đánh bại”
Phía trước, trong chiến trường.
Trùng Linh chậm rãi từ trong đống phế tích bò ra.
Lúc này, ông ta đầu tóc bù xù, khóe miệng còn vương chút máu.
Bộ dáng của ông ta, rất chật vật.
Không hề có một chút phong thái của cao thủ tuyệt thế gì cả.
Ông ta đứng lên, nhìn Giang Cung Tuấn ở phía xa, trên khuôn mặt già nua lộ rõ vẻ chần kinh, nhịn không được hỏi: “Kiếm thuật của cậu là cái gì?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt một tiếng: “Cái này là một”
Đây là một trong Thái Nhất Kiếm Thuật.
Đây là một chiều kiểm thuật do hơn một ngàn chiêu dung hợp tạo thành.
Một chiêu này, rất quỷ dị.
Một chiều này, so với Thiên Tuyệt Thập Tứ Kiếm có sự khác biệt.
Nhưng có một điểm chung, đó chính là một chiêu này uy lực đều cực kì kinh khủng.
“Một?
Trùng Linh sững sờ.
“Là kiếm thuật gì?”
Giang Cung Tuấn nói: “Đây là kiểm thuật do tôi tự nghĩ ra”
Nghe vậy, Trùng Linh giơ ngón cái kên, nói: “Tôi thua rồi, tôi thua tâm phục khẩu phục”
Nói xong, ông ta liền xoay người rời khỏi chiến trường.
Giang Cung Tuấn đứng trong chiến trường, quét mắt nhìn những người xung quanh, hỏi một lần nữa: “Còn có ai muốn đến khiêu chiến với tôi nữa không?”
Hiện trường, yên lặng như tờ.
Không còn ai lên khiêu chiến.
Ngay cả cường giả như Trùng Linh cũng bị đánh bại, bây giờ, liệu còn ai có thể là đối thủ của Giang Cung Tuấn được nữa chứ.
Đám đông, người nhìn ta, ta nhìn người.
Thế nhưng, không hề có một ai bước lên.
Giang Thời cũng không lên.
Đối với ông ta mà nói, máu rồng không quan trọng, quan trọng là tin tức về rồng, Giang Cung Tuấn lấy được tin tức về rồng, nhất định sẽ nói cho ông ta biết, nên hiện tại, ông ta có lên hay không, cũng không quan trọng.
Hơn nữa, Giang Cung Tuấn đã phô ra thực lực cực kỳ đáng sợ, cho dù ông ta có lên, cũng không phải là đối thủ của Giang Cung Tuấn.
“Không còn ai lên nữa, vậy tôi chính là đệ nhất thiên hạ, máu rồng có thể thuộc về tôi, tin tức về rồng cũng là của tôi rồi” Tiếng nói của Giang Cung Tuấn, một lần nữa vang vọng.
Nghe vậy, tất cả mọi người nhíu mày.
Máu rồng có thể giúp con người ta trường sinh.
Thứ này là đồ tốt.
Bọn họ đều không nỡ.
Thế nhưng Giang Cung Tuấn lại quá mạnh, bây giờ lên khiêu chiến, chính là tự tìm đường chết.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Nháy mắt, mười phút đồng hồ trôi qua.
Mười phút đồng hồ đã trôi qua, nhưng hiện trường vẫn như cũ, không một ai bước ra khiêu chiến.
Giang Cung Tuấn lắc mình một cái, xuất hiện ở trước mặt đệ nhất huyết hoàng, nhìn hắn ta, nói: “Không còn ai bước lên khiêu chiến, bây giờ có phải là nên giao ra máu rồng, nói ra tin tức về rồng rồi hay không?”
“Đừng gấp”
Đệ nhất huyết hoàng mở miệng nói: “Võ giả trong thiên hạ không có ai bước lên khiêu chiến, theo lý mà nói, bây giờ cậu đã là đệ nhất thiên hạ, nhưng, cậu vẫn chưa giao thủ với cường giả của Huyết tộc chúng tôi.”
“A?”
Giang Cung Tuấn nhìn đệ nhất huyết hoàng, hỏi: “Sao nào, ông muốn động thủ với tôi à?”
“Tôi nào dám chứ”.
Đệ nhất huyết hoàng cười nói: “Tôi tự nhận không phải là đối tácủa Giang huynh, người giao thủ cùng với cậu không phải là tôi, mà là một cường giả trong gia tộc của tôi, đánh bại được huyết tộc của chúng tôi, máu rồng và tin tức về rồng, tộc chúng tôi đều sẽ đưa cho cậu”
“Cộc cộc cộc”
Ngay lúc này, tiếng bước chân truyền đến.
Phía xa, một người đang đi đến.
Đây là một lão giả, mặc áo trường bào màu đen, đầu đội mũ, ông ta đang bước từng bước một đi đến, mỗi một bước, mặt đất cũng phải rung chuyển một chút.
Giống như bị chấn động, một vài người thực lực hơi yếu một chút, trực tiếp loạng choạng đứng không vững.
Trần Vũ Yến thực lực yếu, cô ấy không thể đứng vững, nếu không được Trần Phi Hùng kéo lại, e rằng đã ngã xuống đất rồi.
“Người kia là ai vậy?”
“Khí tức thật mạnh.”
“Cao thủ, đây chính là cao thủ”
Khi cường giả Huyết tộc xuất hiện, mọi người có mặt ở đây đều bị kinh hãi.
Đây là Ngõa Tư, chính là một vị cường giả đích thực của Huyết tộc.
Ông ta bước từng bước một đi đến, trong tốc độ có vẻ chậm chạp, nhưng thật ra là tương đối nhanh, chỉ mấy hơi thở, đã xuất hiện ở trước mặt Giang Cung Tuấn.
Ông ta chậm rãi lấy mũ xuống.
Nhìn Giang Cung Tuấn, làm một cái thủ hiệu mời, nói: “Đánh bại được tôi, cậu chính là đệ nhất thiên hạ, đánh bại được tôi, cậu có thể có được máu rồng, lấy được bí mật về rồng”
Cơ thể của Giang Cung Tuần lóe lên, xuất hiện ở trong chiến trường.
Ngõa Tư theo sát phía sau.
Khí tức trên người Ngõa Tư rất mạnh, luồng khí tức này, tác động đến bốn phía xung quanh, đá vụn trên mặt đất cùng tro bụi bị cuốn bay lên.
“Người này?”
Ở phía xa, vẻ mặt của Giang Thời nghiêm túc.
Khí tức trên thân người này quá mạnh, mạnh đến mức ngay cả ông ấy cũng có có chút kiêng kị.
Giang Cung Tuấn trong chiến trường cũng cảm nhận được khí tức của Ngõa Tư.
Công lực của người này cực mạnh, có thể không thua kém anh, thế nhưng anh lại không e dè chút nào, ngược lại còn có chút chờ mong. Trận vừa rồi đấu với Trùng Linh, anh vẫn chưa dốc toàn lực, anh cũng muốn xem thử, nếu mình dốc toàn lực, thì rốt cuộc mình mạnh như nào?
“Kiểm của ông đâu?”
Giang Cung Tuấn mở miệng hỏi.
Ngõa Tư thản nhiên nói: “Đối phó với cậu, chưa cần phải dùng kiểm”
“À?”
Giang Cung Tuấn nhếch miệng, nói: “Như vậy rất tốt”.
Nói rồi, anh cầm Đệ Nhất Long Kiểm trong tay ném ra ngoài.
Đệ Nhất Long Kiếm bay ra ngoài, cắm trên một tảng đá.
Một tay anh chắp sau lưng, tay kia làm một cái thủ hiệu mời: “Xuất chiêu đi”
Anh vừa dứt lời, Ngõa Tư liền động đậy.
Tốc độ của ông ta, nhanh như chớp, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt của Giang Cung Tuấn, xoay nắm đấm, bống hướng về phía đầu Giang Cung Tuấn đập đến.
Giang Cung Tuấn chẳng hề kiêng kị chút nào, đưa tay ra ngăn cản.
Bum!
Sức mạnh đáng sợ nghiền ép lao đến.
Dưới chân Giang Cung Tuấn, nháy mắt nổ tung. Cơ thể của Giang Cung Tuấn cũng bị ép xuống, hai chân của anh, có dấu hiệu khuyu xuống.
Giờ khắc này, khí huyết trong cơ thể của anh cuộn trào, chân khí bạo động.
“Thật mạnh”. Giao thủ một chiều, Giang Cung Tuấn liền biết đối phương rất kinh khủng.
Thực lực này, tuyệt đối không dưới anh.
Lúc này, Ngõa Tư nhanh chóng đổi chiêu, thu hồi nắm đấm, một lần nữa tấn công, lần này, ông ta công kích vùng ngực của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhanh chóng cán lại.
Song quyền một lần nữa va chạm.
Hai luồng chân khí đụng độ nhau.
Ngõa Tự bị đẩy lui lại phía sau.
Giang Cung Tuấn cũng lùi lại mấy chục mét.
Ngõa Tư phát động tấn công một lần nữa.
Đánh đến một quyền. Giang Cung Tuấn cũng bắt đầu sử dụng Tiêu dao Thập Tuyệt Chưởng.
Trên võ đài, cuộc chiến kịch liệt lại tiếp tục.
Cuộc chiến giữa hai người khó phân thắng bại.
Tất cả mọi người đều nín thở, mắt nhìn không chớp, chỉ sợ bỏ lỡ một chiêu thức.
“Thằng nhóc này?
Tiêu Dao Đàm nhìn Giang Cung Tuấn thi triển võ công, không khỏi king ngạc, nói: “Thật không ngờ, bây giờ cũng mới chỉ hơn một năm trôi qua, cậu ta đã luyện được tầng cao nhất của Tiêu Dao Thập Tuyệt chưởng”