Chương :
Bách Hiểu Sinh đuổi đến Đại hội võ lâm thiên hạ ở núi Lục Hoàng, đã kết thúc mỹ mãn.
Vốn là Thiên định nhân cơ hội này làm minh chủ võ lâm thiên hạ, không ngờ dị năng giả của Hợp chủng Mỹ lại xuất hiện, vì để che giấu thực lực, hắn ta không lựa chọn xuất thủ.
Cuối cùng, là Đường Sở Vị trở thành minh chủ.
Thiên cũng rất phiền muộn.
Tất cả mọi người đều đã rời đi.
Thiên ngồi ở trên đống phế tích, buồn bực hút thuốc.
Lúc này, một người đeo mặt nạ màu đó đi đến.
Thiên phát giác ra, lập tức đứng lên.
“Sư phụ”.
Vẻ mặt mang theo sự tôn kính.
Sư phụ rốt cuộc là ai, hắn ta cũng không rõ lắm.
Bởi vì từ trước đến nay hắn ta đều chưa từng được nhìn thấy khuôn mặt thật của sự phụ, hắn chỉ biết sự phụ rất mạnh, truyền cho hắn rất nhiều môn võ công cao cường, ngay cả hấp công đại pháp, môn công pháp nghịch thiên như vậy cũng là do sự phụ truyền cho.
“Ừm”
Bách Hiểu Sinh đeo mặt nạ nhìn Thiện, hỏi: “Sao thế, tâm trạng không tốt sao?”
Thiên một mặt phiền muộn, nói: “Con phí bao tâm huyết, lại để Đường Sở Vi hưởng lợi.”
“Đừng suy nghĩ nhiều” Bách Hiểu Sinh an ủi, nói: “Cái này chỉ là tạm thời mà thôi, chờ đến khi lấy được máu rồng, trở thành trường sinh giả, thì tuổi thọ là bất tận, có thể sống mãi mãi, trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy, muốn trở thành đệ nhất thiên hạ, chỉ là chuyện rất đơn giản mà thôi.”
“Vâng, sư phụ dạy phải”
Bách Hiểu Sinh nhìn Thiên, nói tiếp: “Lần này đi hải đảo, ta không hy vọng nhìn thấy người sống trở về, con hiểu chưa?”
Thiên nghi hoặc nhìn Bách Hiểu Sinh đeo mặt nạ.
Bách Hiểu Sinh nói: “Ta nghĩ con hẳn là biết rõ, thêm một người sống trở về, vậy chính là có thêm một trường sinh giả, cái này đối với con đường trở thành đệ nhất thiên hạ của con có uy hiếp rất lớn”
“Vâng, đệ tử hiểu rồi”
Thiên gật đầu.
“Đưa cho ta bản đồ hải đảo”
“Vâng”
Thiên lập tức rút điện thoại ra, đưa cho Bách Hiểu Sinh xem bản đồ hải đảo mà Giang Cung Tuấn chụp lúc trước.
Bách Hiểu Sinh liếc mắt một cái rồi ghi nhớ kỹ.
Sau đó, quay người rời đi.
Sau khi rời khỏi núi Lục Hoàng, ông ta đi đến thành phố Tử Đằng, bí mật tìm một chiếc máy bay trực thăng, một thân một mình đi đến hải đảo.
Ông ta muốn gặp cường giả ẩn mình ở hải đảo này.
Hải đảo.
Mấy ngày nay, Giang Cung Tuấn đều ở cùng một chỗ với quái nhân thần kí Hamaru.
Lúc Hamaru không nhập ma, vẫn rất tỉnh táo, rất dễ nói chuyện cùng, ông ta đem sự hiểu biết của về Càn Khôn Quyết giảng giải cho Giang Cung Tuấn nghe.
Mấy ngày này, Giang Cung Tuấn đều ở đây, thảo luận cùng với Hamaru.
“Tiền bối, tôi cảm thấy giải thích của ông sai rồi.”
Giang Cung Tuấn viết trên mặt đất.
“Càn Khôn Quyết có thể tu luyện ra Càn Khôn Lưỡng Khí, lưỡng khí hỗ trợ lẫn nhau, tạo thành một khối, mà ông đi một con đường ngắn, dẫn đến việc thiện khí trong cơ thể quá mạnh, mà lại không thể tu luyện được ra địa khí”
“Hả, vậy sao?”
Hamaru sau khi nhìn thấy Giang Cung viết chữ cổ trên mặt đất, cũng viết: “Vậy giải thích của cậu là?”
Giang Cung Tuấn viết tiếp trên mặt đất: “Càn khôn tượng trưng cho trời đất, hai khí thiên địa, tương ứng với âm dương trong cơ thể của con người, thiên là dương, địa là âm, cả hai cần phải có một sự cân bằng.”
Giang Cung Tuấn bắt đầu viết ở trên mặt đất những nghiên cứu của anh về trung y.
Sau khi Hamaru nhìn thấy, lắc lắc đầu, viết ở trên mặt đất: “Không đúng, không phải như thế, tôi tu luyện dựa theo tâm pháp, tuyệt đối không thể sai được.”
Giang Cung Tuấn cũng rơi vào trầm tư.
Anh nhìn tâm pháp ghi lại ở trên vách đá.
Anh nghiêm túc suy nghĩ.
“Bây giờ trong cơ thể của mình có chân khí Cửu Tuyệt, Cửu Tuyệt hội tụ, chính là chân khí Thiên Cương, nếu như dựa theo giải thích của mình, vậy thì bây giờ mình đã luyện ra được dương khí, tu luyện ra được thiên khí, tu luyện ra được càn khí, giờ còn thiếu âm khí, thiếu địa khí, thiếu khôn khí”
“Nếu như Vi Vi có ở đây thì tốt rồi”
Giang Cung Tuấn không khỏi nhớ đến Đường Sở Vị.
Thứ mà Đường Sở Vị tu luyện là sát chân khí.
Nếu như Vi Vi không mất trí nhớ, không bị mất đi công lực, thì anh sẽ có thể thảo luận võ học cùng Vi Vi rồi.
Tính toán thời gian, anh sống ở trên hải đảo này cũng được một thời gian rồi.
Thiên cũng đã trở về được vài ngày rồi.
Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Thiên nhất định sẽ dẫn một đám cường giả đến đây giết rồng.
Còn anh mấy ngày nay ở chỗ này, đều ở cùng Hamaru hàn huyện.
Trên hải đảo này, thật sự đúng là có rồng.
Rồng vào hơn một ngàn ba trăm năm trước đã bị chặt mất đuôi, thế nhưng vẫn chưa chết, những năm này vẫn luôn ẩn mình ở trong vực sâu này, Hamaru chắc hẳn cũng đã gặp rồng nhiều lần.
Lần nào cũng là nửa đêm.
Mỗi lần rồng xuất hiện, tất nhiên sẽ gây ra động tĩnh Giang Cung Tuấn nghĩ nghĩ, anh cảm thấy, phải phá hủy Càn Khôn Quyết và một số võ công cái thế ghi lại ở trên vách đá.
Bởi vì…những tâm pháp này quá cao thâm.
Những môn võ công này thật sự quá đáng sợ.
Nếu bị những người như Thiên trong lòng có quỷ nhìn thấy, tu luyện thành, như vậy thì đối với dân chúng trong thiên hạ mà nói, chắc chắn là một đại họa.
Giang Cung Tuấn viết ra ý nghĩ này.
Lập tức bị Hamaru ngăn cản.
Hamaru viết trên mặt đất: “Như thế không được, cũng là bởi vì từ trước đến nay, có quá nhiều người có suy nghĩ giống cậu, cho nên võ học đỉnh cao mới bị thất truyền, nếu như trước đây ta làm như vậy, vậy thì hôm nay cậu đã chẳng thể nào nhìn thấy tâm pháp và võ học đỉnh cao này rồi”
Giang Cung Tuấn viết: “Nói thì nói như thế, nhưng mà, nếu để người trong lòng có quỷ nhìn thấy, vậy chẳng phải là một tai họa đối với thế giới rồi hay sao. Trên thế giới này, người bình thường chiếm đa số, vì sự an toàn của những người này, tôi buộc phải hủy đi”.
Hamaru nghĩ nghĩ, cảm thấy Giang Cung Tuấn nói cũng có lý.
Viết trên mặt đất: “Bỏ đi, tùy cậu vậy?”
“Cảm ơn”
Sau khi nhận được sự cho phép, Giang Cung Tuấn viết mấy chữ trên mặt đất.
Sau đó, anh xem đi xem lại một lần nữa.
Trong khoảng thời gian này, anh đem toàn bộ tâm pháp, võ công trên vách đá ghi nhớ kĩ.
Xem đi xem lại, xác nhận bản thân đã nhớ chính xác, anh cầm Đệ Nhất Long Kiểm lên.
Xát!
Bên trong Đệ Nhất Long Kiếm, tỏa ra kiểm khí to lớn.
Kiểm khí chém ngang vách đá.
Vách đá trong nháy mắt vỡ tan.
Ngay sau đó, cả sơn động sụp đổ.
Hamaru nhanh chóng rời khỏi.
Còn Giang Cung Tuần trước khi sơn động sụp đỏ, cũng đã kịp thời vọt ra khỏi sơn động.
“Haizz”.
Hamaru thở dài một hơi.
Sau đó, ngón tay huyễn hóa ra một luồng sức mạnh, viết trên mặt đất: “Đáng tiếc, từ nay về sau, thiên hạ đã mất đi một bộ tâm pháp đỉnh cao và một số võ công cao cường rồi”.
Giang Cung Tuấn viết: “Cũng không tính mất đi đâu, ít nhất tôi và ông đều đã thuộc lòng rồi, nếu như tôi và ông trước lúc chết vẫn luyện thành, thì cũng có thể để lại bí tịch võ công, đưa cho người có duyên”
“Cũng đúng”
Hamaru viết trên mặt đất.
“Đúng rồi, rồng ở chỗ nào?”
Giang Cung Tuấn viết trên mặt đất.
Anh biết ở trong vực sâu này có rồng, thế nhưng rồng chính xác ở vị trí nào, anh lại không biết.
Hamaru nhìn thấy mấy chữ Giang Cung Tuấn viết, chỉ chỉ chỗ vực sâu, sau đó viết: “Ta khuyên cậu tốt nhất bỏ cái suy nghĩ đi giết rồng đi, cho dù rồng hơn một ngàn ba trăm năm trước đã bị chém đứt đuôi, thế nhưng dù sao vẫn là rồng, là thần thú đứng đầu bốn thần thú lớn, không dễ trêu chọc thế đâu.”
Giang Cung Tuấn viết: “Tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ”
“Ha ha..”
Lúc này, ở phía xa truyền đến một tràng cười to. “Ai?”
Giang Cung Tuấn bỗng kịp phản ứng, nhìn chằm chằm về phía xa.
Nơi xa, trên vách núi.
Xuất hiện một người.
Người này mặc một cái áo khoác màu trắng, đeo mặt nạ đỏ.
Người đến là Bách Hiểu Sinh.
Bách Hiểu Sinh xuất hiện ở trên hải đảo, chính là muốn gặp cường giả cảnh giới thứ chín.
Cơ thể người này lóe lên, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, nhanh chóng bay đến chỗ Vực sâu, gần như là trong chớp mắt, xuất hiện ở trước mặt của Giang Cung Tuấn và Hamaru.
Tốc độ của ông ta quá nhanh, nhanh đến mức Giang Cung Tuấn cũng không kịp phản ứng.