Chương : Lan Lăng Vương rời núi
Đường Sở Vi còn nhớ rõ lần đầu tiên cô gặp Giang Cung Tuấn.
Cô còn nhớ rõ Giang Cung Tuấn đưa cô đến Nội Kinh Các chữa thương, cô còn nhớ rõ, Giang Cung Tuấn chăm sóc cô chu đáo từng li từng tí.
“Hôn lễ, còn có ngày đó sao?”
Trên mặt Đường Sở Vi mang theo thương cảm.
Thiên nói Giang Cung Tuấn đã chết.
Cô biết, Giang Cung Tuấn thật sự đã chết rồi, cô chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi. “Chị dâu, nhất định sẽ có ngày đấy, em tin lão đại vẫn chưa chết, anh ấy nhất định vẫn còn sống” Ngô Huy an ủi.
Đường Sở Vị kịp thời phản ứng, lau nước mắt còn đọng lại trong khóe mắt, hít sâu một hơi, nói: “Chuyện về vũ khí công nghệ cao, cậu nhanh một chút, bởi vì thứ hai tôi xuất phát ra biển rồi”
“Vâng, em sẽ làm ngay”
Sau khi bàn giao với Ngô Huy xong, Đường Sở Vi rời đi.
Còn Ngô Huy, thì nhanh chóng rời khỏi Tử Đằng, đến thủ đô.
Sau một ngày. Nam Hoang. Bên trong cung điện dưới lòng đất nơi rừng sâu núi thẳm.
Lan và một lần nữa tụ họp với Lan Lăng Vương.
“Ba, trong khoảng thời gian này, thế giới bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện lớn, nghe đồn Giang Cung Tuấn chết rồi”
“Cái gì?”
Lan Lăng Vương bỗng quay sang nhìn Lan Đà. “Chết rồi”
“Đúng vậy”
Lan Đà mở miệng nói: “Cái này là tin tức do Thiên truyền ra, Thiên và Giang Công Tuấn cùng đi ra biển, bây giờ chỉ có một mình Thiên trở về, Thiên nói, ngoài biển có một hải đảo, có một vẫn còn sống hơn một ngàn ba trăm năm trước, người này chính là cảnh giới thứ chín, thực lực cực mạnh, Giang Cung Tuấn không biết tại sao lại trêu chọc hắn, bị hắn giết chết rồi.”
“Còn có chuyện này sao?”
Lan Lăng Vương bình ổn lại cảm xúc, hỏi.
Lan Đà nói: “Còn nữa, chính là Đường Sở Vị uống máu phượng hoàng, bây giờ thực lực của cô ta rất mạnh, mặc dù vẫn chưa đạt cảnh giới cửu thiên thệ, thế nhưng dựa vào sức mạnh của máu trong cơ thể, sau khi nhập ma, thực lực đã vượt qua cửu thiên thế, đạt đến nửa cảnh giới thứ chín, bây giờ Đường Sở Vi chính là minh chủ võ lâm thiên hạ”
“Còn có một việc nữa, đó chính là thứ hai tuần sau, Đường Sở Vi sẽ dẫn các võ giả thiên hạ ra biển giết rồng”
Nghe vậy, Lan Lăng Vương đứng lên.
Ông ta giãn gân cốt một chút.
“Thật sự là không thể ngờ được, ở ngoài biển còn có một cường giả cảnh giới thứ chín ẩn thân, như thế thì càng ngày càng thú vị rồi. E rằng sau khi giết được rồng, Đại Lan sẽ xuất hiện rất nhiều trường sinh giả, chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện rất nhiều cường giả cảnh giới thứ chín, là thời điểm xuống núi hoạt động một chút rồi”
“Phụ thân, phụ thân muốn xuống núi sao?” Trên khuôn mặt của Lan và mang theo sự vui mừng”
“Ừm”
Lan Lăng Vương nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ở chỗ này bế quan nhiều năm như vậy, ta cũng cảm thấy có chút cô đơn, giờ là thời điểm ra ngoài chiếu cố trường sinh giả của huyết tộc, chiếu cố Bách Hiểu Sinh một chút rồi.”
“Hô!”
Lan Đà hít sâu một hơi.
Phụ thân của anh ta rời núi, thiên hạ này nhất định sẽ long trời lở đất.
Ngày trước phụ thân của anh chính là vương gia, bởi vì tranh quyền thất bại, lúc bấy giờ mới dấn thân vào con đường võ học.
Cho dù ngàn năm đã trôi qua, thế nhưng tấm lòng của phụ thân của anh dành cho hoàng đế thời ấy vẫn không hề thay đổi.
Trước đây, khi phụ thân của anh ta tập hợp các cường giả trong thiên hạ, vào lúc đang chuẩn bị lật đổ hoàng đế lúc đó, bỗng phát hiện ra sự tồn tại của Bách Hiểu Sinh, bởi vậy, phụ thân của anh ta cũng bắt đầu giả chết, những năm này, vẫn luôn ở chỗ này, rất ít khi ra ngoài.
Bây giờ phụ thân rời núi, thế giới bên ngoài nhất định sẽ nổi lên bão tố phong ba. “Phụ thân, chuyện đầu tiên người làm sau khi người rời núi là gì?” Lan Đà hỏi.
Lan Lăng Vương cười nhạt một tiếng, nói: “Đương nhiên là đi ra biển xem một chút rồi, xem võ giả bây giờ giết rồng”
“Sao vậy, phụ thân muốn âm thầm trợ giúp bọn họ sao?”
“Đương nhiên không phải” Lan Lăng Vương mở miệng nói: “Máu rồng là bảo bối, long nguyên (nội đan của rồng) cũng là chí bảo, mục tiêu của ta là long nguyên, lấy được long nguyên thì công lực của ta sẽ tăng lên một bậc”
“Vậy thì chúc mừng phụ thân trước”
Lan Lăng Vương không nói gì thêm nữa, hai tay chắp sau lưng, rời khỏi cung điện dưới lòng đất tối tăm và ẩm thấp này.
Chớp mắt một cái, đã đến thứ hai.
Mấy ngày này, Ngô Huy rất cố gắng.
Cậu ta đến tìm lão Vương.
Dưới sự giúp đỡ của lão Vương, thuyết phục được tận vương, thuyết phục được một số đại lão trong giới quân đội, lấy được một số vũ khí công nghệ cao có sức sát thương cực mạnh.
Thứ hai, trời còn chưa sáng.
Thành phố Tử Đằng, bến tàu hải cảng, có một chiếc du thuyền lớn đang đậu ở đây.
Phía xa có một đám người.
Dẫn đầu đám người là một cô gái mặc trang phục màu đen, mái tóc dài đen nhánh, dáng người cực đẹp, xinh đẹp tuyệt trần, trong tay cô cầm một thanh trường kiếm màu đen.
Trên người cô tỏa ra một khí chất khác biệt với những người khác.
Cô chính là minh chủ võ lâm thiên hạ Đường Sở Vị.
Phía sau Đường Sở Vị là Giang Thời.
Giang Thời dẫn theo mấy người đeo mặt nạ phía sau, tay cầm trường kiểm Sau đó là đoàn dị năng giả của Hợp chủng Mỹ.
Tiếp theo chính là Thái Chân của giáo phái Thái Nhất, còn có đệ nhất huyết hoàng của huyết tộc, Lang Vương của tộc người sói.
Cuối cùng chính là một số võ giả nổi tiếng của Đại Lan.
Có Thiên, Mộ Dung Xuân, Trần Thanh Sơn, Giang Phùng, Độc Cô Bộ Nhai, Long Dạ, Tiêu Dao Đàm, Trùng Linh, Ma Ha… Những người nổi tiếng ở Đại Lan gần như đến đông đủ.
Ngay cả một số cường giả cảnh giới thứ tám trước nay vẫn không hề lộ diện, vì giết rồng, bọn họ đã xuất hiện.
Dưới sự lãnh đạo của Đường Sở Vi, một đám người bước lên du thuyền.
Phía trên boong thuyền, có một người đàn ông mặc trang phục chiến đấu màu lửa đỏ, nước da hơi ngăm đen.
Cậu ta chính là Ngô Huy. Chiếc du thuyền này, cũng là do quân đội cung cấp. “Chị dâu”
Ngô Huy đi về phía của Đường Sở Vi, nói: “Vũ khí đã bí mật chuyển lên du thuyền rồi, em nói với chị một số điều cần phải lưu ý em sẽ xuống du thuyền. Bởi vì thực lực của em thấp, không thể đi cùng mọi người được, chỉ làm bia đỡ đạn mà thôi.”
Ngô Huy cũng không có ý định đi theo.
Cậu ta chỉ phụ trách cung cấp du thuyền và vũ khí.
“Ừm”
Đường Sở Vi gật đầu.
Sau đó, Ngô Huy dẫn Đường Sở Vi đi đến kho vũ khí.
“Chị dâu, đây chính là du thuyền quân dụng, mặc dù không bằng tàu sân bay, nhưng cũng không khác nhau là mấy, trên du thuyền có người chuyên phóng tên lửa đạn đạo, còn có cả người chuyên lái thuyền, nhưng chị dâu, tất cả bọn họ đều là quân nhân, không phải là bia đỡ đạn, em hy vọng chị có thể mang bọn họ bình an trở về”
“Tôi biết rồi”
Đường Sở Vị trịnh trọng gật đầu.
Cô cũng đã được huấn luyện ở trong quân đội một thời gian.
Giang Cung Tuấn cũng là quân nhân.
Cô cũng biết trách nhiệm của quân nhân là bảo vệ sự yên bình cho đất nước.
“Tôi mang bao nhiêu được người đi, thì tôi sẽ mang bấy nhiêu người trở về.”
Có lời cam đoan của Đường Sở Vi, Ngô Huy an tâm.
Cậu ta nghiêm túc dặn dò Đường Sở Vi những điều cần phải chú ý, sau đó đi xuống du thuyền.
Du thuyền chậm rãi xuất phát.
Khi du thuyền xuất phát, bến tàu hải cảng có một người đàn ông xuất hiện, ông ta nhìn trông mới chỉ ngoài ba mươi, thế nhưng đầu tóc bạc trắng, ánh mắt cũng mang theo sự thăng trầm.
Đây là Lan Lăng Vượng vừa chạy đến thành phố Tử Đằng.
Bây giờ, sắc trời vẫn chưa sáng hơn.
Vào lúc du thuyền khởi hành, trong nháy mắt, cơ thể của Lan Lăng Vương lóe lên, trực tiếp bay đến du thuyền ở phía xa, dùng tốc độ cực nhanh bay lên du thuyền, sau đó tìm một chỗ ẩn nấp ở trên du thuyền.
Mà giờ phút này. Trên hải đảo ở giữa biển. Giang Cung Tuấn nhàm chán ngồi ở tảng đá ven biển.
Anh ở trên hải đảo này đã được một thời gian rồi. Thế nhưng ngoại trừ người đến khiêu chiến với Hamaru ra, cũng vẫn chưa thấy người nào xuất hiện nữa.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Thiên vẫn còn chưa dẫn người đến giết rồng?” Giang Cung Tuấn rất phiền muộn.
Lúc mới bắt đầu, anh còn đi nghiên cứu Càn Khôn Quyết cùng một số võ công khác.
Thế nhưng bây giờ anh không có tâm tự để học võ công, tất cả tinh thần của anh đều tập trung trên người của Đường Sở Vi, lo lắng cho sự an nguy của Đường Sở Vi..
Anh không hề biết, bây giờ Đường Sở Vi đã làm minh chủ võ lâm thiên hạ, đang dẫn theo cường giả thiên hạ đi ra biển.