Chương : Vô Hư Môn tìm đến cửa
Giang Cung Tuấn vốn không muốn đấu với người lạ, thế nhưng người đàn ông mặc trường bào màu lam lại rất quá đáng.
Anh lập tức vận chân khí, tiếp đón những công kích của người đàn ông mặc trường bào màu lam.
Mấy năm nay anh vẫn luôn nghiên cứu võ học.
Bất luận là chương pháp, quyền pháp hay là chân pháp hay thân pháp thì anh đều đã luyện. những mấy năm nay vẫn chưa có cơ hội thực chiến, hôm nay, cuối cùng anh cũng có cơ hội.
Ở đây đã gần đến thôn nhỏ nhỏ sau núi.
Ở xung quanh thân nhỏ này cả trăm mét cũng không có ai ở.
Ở nơi đây chính là một mảnh hoang vu, bóng người thấp thoáng, quyền phong chấn động.
Âm!
Lại một lần nữa va chạm vào nhau.
Người đàn ông mặc trường bào màu làm lại bị đánh bay ra một lần nữa.
Cánh tay của anh ta đã đánh run lên, tất cả sức lực như không còn nữa.
Anh ta vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị Giang Cung Tuấn đuổi theo tấn công mạnh mẽ.
Người đàn ông mặc trường bào màu làm không kịp phản ứng, lập tức bị đánh trúng ở phần ngực, cơ thể của anh ta lúc này giống như một trái bóng da bị đánh bay ra ngoài, mạnh mẽ ngã xuống đất, xoáy lên đầy bụi bặm.
“Đáng chết”
Anh ta tức giận mắng.
Cơ thể của anh ta giống như một chiếc lò xo, mạnh mẽ bật lên khỏi mặt đất, trên người tỏa ra khí thế đáng sợ, hơi thở này ảnh hướng đến bốn phía xung quanh, trên mặt đất có một ít đất đá bị cuốn lên.
Một đừng anh ta chạy như điên, mang cuốn theo gió rền dữ dội, phóng tới chỗ của Giang Cung Tuấn.
Hai người lại giao thủ một lần nữa.
Anh một quyền, tôi một quyền, anh một cước, tôi một chân.
Hai người tấn công nhau.
Vào mấy năm nay, Giang Cung Tuấn vẫn luôn sử dụng phương pháp hô hấp ở trong Càn Khôn Quyết để hấp thu thiên địa linh khí, cải thiện cơ thể, hơn nữa anh còn lợi dụng cây thuốc để cải biến cơ thể, hiện tại cơ thể của anh so với những cường giả bình thường thì mạnh hơn rất nhiều.
Anh mạnh mẽ phản kháng lại công kích của đối phương.
Mà sau khi người đàn ông mặc áo màu lam nhận được vài lần tấn công của Giang Cung Tuần thì có vẻ như anh ta không thể chịu được nữa.
Anh ta bị thương, ở khóe miệng có máu tràn ra.
Anh ta nhanh chóng tránh né.
Anh ta mạnh mẽ rút ra một thanh kiếm.
Thanh kiếm này được giấu ở bên đai lưng.
Rất mềm mại.
Ngay khi anh ta rút thanh kiếm này ra thì vô tình có một loại kiếm khí tỏa ra.
Cái thanh kiếm này khiến cho Giang Cung Tuấn buộc phải lùi về sau.
Thanh kiếm của người mặc trường bào màu lam rung lên, một vài đường kiểm chém ra về phía Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn cũng ra chiêu.
Chân khí lập tức biến thành sức lực mạnh mẽ trực tiếp chặn lại công kích của người đàn ông mặc trường bào màu lam.
Ngay sau đó anh lại lóe lên.
“Người đâu?”
Trong lòng của người đàn ông mặc trường bào màu lam kinh sợ.
Vào giờ phút này, bỗng nhiên anh ta cảm nhận được một loại khí thế uy hiếp đang ở sau lưng mình, anh ta quay mạnh người lại, sau đó ra một chiêu kiếm.
Nhưng mà Giang Cung Tuấn lại duỗi ra hai đầu ngón tay kẹp lấy thanh kiếm của anh ta.
Dùng sức rất mạnh.
“Keng!”
Thanh kiếm lập tức bị bẻ gãy.
Đồng thời anh ra quyền.
Sức mạnh trong quyền này vô cùng đáng sợ, trực tiếp tấn công lên người của người đàn ông mặc trường bào màu lam, anh ta trực tiếp bị đánh bay, mạnh mẽ ngã xuống đất, có một ngụm máu tươi phun ra.
Giang Cung Tuấn chắp hai tay ở sau lưng từng bước đi tới.
Người đàn ông mặc trường bào màu lam chật vật mà đứng lên, giờ phút này anh ta không còn dáng vẻ thong dong bình tĩnh như lúc này nữa, vẻ mặc cũng mang theo một sự khủng hoảng.
Anh ta đã từng nghe thấy truyền thuyết của Giang Cung Tuấn.
Biết rõ được Giang Cung Tuấn chính là người đàn ông trẻ tuổi đáng sợ nhất trong thiên hạ này.
Nhưng mà anh ta lại không nghĩ tới Giang Cung Tuấn lại có thể mạnh như vậy.
Giang Cung Tuấn từng bước từng bước đi về phía trước.
Người đàn ông mặc trường bào màu lam từng bước lùi lại.
Rất nhanh anh ta đã lùi đến gốc một cây đại thụ.
Anh ta tựa vào chiếc cây.
Đề phòng mà nhìn chằm chằm vào Giang Cung Tuấn.
Mộ Dung Xuân nói: “Vô Hư Môn mới xuất hiện vài ngày, thế nhưng trong vòng vài ngày này, họ đã đi khiêu chiến rất nhiều môn phái, đầu tiên là Thiếu Lâm sau đó là Võ Đang, sau cùng là phải Thiên Sơn, tất cả đều bị thua”
“Thực lực của Lam Triều Cương kia cũng rất mạnh, nếu như là một võ giả bình thường ở chín tầng thang trời thì nhất định không phải là đối thủ của cậu ta, cậu ta bất hạnh gặp cậu cho nên mới thất bại”
Nghe đến đó thì Giang Cung Tuấn hỏi: “Là do môn phái này phải Lam Triều Cương tới hay là tự do anh ta hành động một mình?”
Mộ dung xuân nói: “Chắc là một mình cậu ta tự hành động, bởi vì cũng trong thời gian vài ngày như vậy Vô Hư Môn đã khiêu chiến nhiều môn phái và gia tộc như vậy, hơn nữa lại đều giành thắng lợi.”
Nghe thấy vậy thì trong lòng của Giang Cung Tuấn kinh ngạc.
Nếu quả thật chuyện là như vậy thì Vô Hư Môn kia cũng có thực lực quá mạnh rồi.