Chương : Lan Tâm Giang Cung Tuấn rời núi
Bất Chu với sự hỗ trợ của Đường Sở Vị.
Lan Đà cũng đi cùng.
Sau khi rời khỏi núi Bất Chu Giang Cung Tuấn đặc biệt giảm tốc độ chờ những võ giả khác rời đi trước.
Chờ đến khi không có ai phía sau anh mới dừng lại nhìn Lan Đà hỏi: “Tiền bối, lúc trước anh cho tôi ăn cái gì vậy?”.
Giang Cung Tuấn biết đây là linh quả, là linh quả được hình thành sau khi phong ấn bị nới lỏng, linh khí Thiên Địa rò rỉ ra bên ngoài dẫn đến sự biến dị của một số loài thực vật.
Nhưng anh giả bộ không biết.
Bởi vì anh không chắc Lan Đà có biết về phong ấn hay không.
Lan Đà cười nói: “Giang Cung Tuấn, có nhiều chuyện cậu còn chưa hiểu được, giờ cũng chưa tới lúc nói cho cậu biết, cậu đừng về Tử Đằng vội, đi cùng tôi đến Nam Cương, tôi đưa cậu đi đến một chỗ, gặp một người”
“Da?”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn ngờ vực hỏi: “Tới Nam Cương, đến một chỗ, gặp người nào ạ?”
“Đi rồi cậu sẽ biết.”
Nghe vậy Giang Cung Tuần quay sang nhìn Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi biết anh muốn nói cái gì liền nói: “Không sao, mình em quay về cũng được.”
“Không được, để anh liên lạc với ông nội, để ông đưa em về”
Giang Cung Tuấn dự định đi một chuyến đến Nam Cương, nhưng lại lo lắng cho Sở Vi.
Nghĩ mãi vẫn thấy không ổn.
Dù sao đi tới Nam Cường cũng không phải là một hành trình dài, nếu đi máy bay thì sẽ mất khoảng mấy tiếng đồng hồ, nhờ Giang Thời đưa cô về nếu xảy ra chuyện gì thì anh sẽ tự trách mình.
“Như vậy đi, em đi cùng với anh đi”
“Vâng.”
Đường Sở Vị gật đầu.
Mặc dù sắp đến ngày dự sinh nhưng bụng cô vẫn chưa có phản ứng gì, có vẻ như vài ngày nữa cũng chưa sinh.
Sau khi thống nhất ý kiến.
Ba người cùng nhau đi đến Nam Cương.
Nam Cương, tại dãy núi nơi có Thiên Sơn Quan.
Dưới sự dẫn đường của Lan Đà Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đi vào sâu trong núi, đứng trên một vách đá.
Đường Sở Vi đã từng đến đây.
Lúc đầu cô đuổi theo Trần Vân đến nơi này thậm chí đã đi xuống dưới rồi, nhưng dưới vực sâu có trận pháp, cô không hiểu trận pháp nên mới quay đầu trở lại.
Giang Cung Tuấn nhìn Lan Đà, hỏi: “Tiền bối, gặp ai vậy ạ?”
“Đi rồi sẽ biết.”
Thân ảnh Lan Đà lóe lên, nhảy từ trên cao xuống, bay về phía dưới vách núi.
Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Sở Vị hỏi: “Được không?”
Đường Sở Vi cười nói: “Không có gì là không được”
Cô thúc dục chân khí, đi theo sau Lan Đà.
Giang Cung Tuấn cũng theo sát sau họ.
Rất nhanh sau đó ba người đã xuất hiện ở dưới đáy vực.
Bố cục của nơi này rất kỳ lạ, là một trận pháp thần kỳ, nếu không hiểu trận pháp mà đi vào bên trong đó thì sẽ bị nhốt lại, đến tận khi đang sống sờ sờ mà chết dần chết mòn.
Nhờ có Lan Đà dẫn đường Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi dễ dàng đi xuyên qua trận pháp, đi vào một động đá tự nhiên.
Cửa hang đá không quá lớn nhưng mở rộng ra tứ phía, thậm chí còn có cả một cung điện dưới lòng đất.
Giang Cung Tuấn càng ngày càng tò mò, Lan Đà đưa anh tới đây rốt cuộc để gặp ai?
Nhưng Lan Đà chưa nói nên anh cũng không hỏi.
Lan Đà dẫn đường đưa Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đến nơi sâu nhất của cung điện dưới lòng đất, có một nhà tù bằng sắt, bên trong đang giam giữ một người.
Lan Đà dừng lại trước cửa nhà tù.
Tuy nói là nhà tù bằng sắt, nhưng thực ra bên trong là một gian phòng, rất sạch sẽ.
Trong phòng có một người phụ nữ đang ngồi, người đó mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài, ngồi trên ghế, không biết đang ngẩn người nhìn cái gì.
“Tiền bối?”
Trên mặt Giang Cung Tuấn đầy vẻ nghi hoặc, hỏi: “Đây là ai, ông dẫn tôi tới đây gặp người này làm gì?”
“Bà ấy tên là Lan Tâm”.
Lan Đà nhìn người bị giam trong nhà tù sắt.
Thật ra đây cũng không phải là nhà tù sắt.
Đây chỉ là một căn phòng, chẳng qua bên ngoài căn phòng còn có một cánh cửa sắt mà thôi.
“Lan Tâm?”
Nghe thấy cái tên này đồng tử hai mắt Giang Cung Tuấn chợt co rút mạnh.
Ba năm trước đây anh đã gặp được ba mình, Giang Niên, biết được một vài việc của mẹ anh.
Ba anh nói, mẹ anh tên là Lan Tâm.
Giờ phút này trái tim anh đang đập thình thịch.
Lan Đà nhìn Lan Tâm trong nhà tù sắt khẽ thở dài một tiếng, nói: “Bà ấy là em gái của tôi, vốn là cô con gái được trời ưu ái, thiên phú võ học rất khủng bố, bất luận là môn võ nào chỉ cần học một chút liền thông, năm bà ấy mười tám tuổi đã dựa vào thực lực của mình mà tinh thông võ học trong khắp thiên hạ, khóa nhập bát cảnh”
Lan và nhẹ giọng kể về chuyện của Lan Tâm.
“Ngàn năm trước ba tôi dẫn người đi giết linh quy, nhưng lại thất bại, ông ấy định tổ chức thêm một lần nữa, nhưng lại tình cờ có duyên gặp được lăng mộ của Thủy Hoàng, vì thế đã đi vào lăng mộ Thủy Hoàng, tìm được Phượng huyết ở trong đó”.
“Ba tôi và tôi ăn Phượng huyết vào không có việc gì nhưng em gái ăn xong lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến bà ấy trở nên nửa yêu ma nửa điên loạn. Bà ấy đã rơi vào trạng thái yêu ma này hàng nghìn năm nay, tình trạng Ma hóa kéo dài đã làm cho thần kinh của bà ấy bị tổn thương, chỉ có vài năm là tinh thần tỉnh táo.”.
“Hơn ba mươi năm trước em gái tôi chạy ra khỏi địa lao, chạy trốn ra bên ngoài.”
Nghe đến đó hô hấp của Giang Cung Tuấn chợt dừng lại.
Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bị nhốt trong ngục tối.
Người phụ nữ có vẻ đẹp thanh tú thoát tục, rất xinh đẹp, giống hệt những bức ảnh anh được xem.
Giờ khắc này anh có thể chắc chắn.
Người đó chính là mẹ mình.
Là mẹ ruột của anh.
Đồng tử anh bất giác đỏ lên, có dấu hiệu muốn rơi nước mắt.
Lan Đà tiếp tục nói: “Sau khi em gái chạy trốn ra bên ngoài thì Phượng huyết trong cơ thể phát tác, khiến cho bà ấy nhập ma, bà ấy cố gắng áp chế rồi cuối cùng bị thương, tình cờ lại được Giang Niên cứu, cũng chính là ba cậu, một năm sau thì cậu được sinh ra”
“Mà tôi cũng tìm được em gái, lặng lẽ dẫn người trở về”
“Me!”
Giang Cung Tuần nhìn người phụ nữ trong nhà tù tuy xinh đẹp mỹ miều nhưng hai mắt vô thần, giống như cái xác không hồn, anh không nhịn được mà kêu lên.
Anh lại nhìn Lan Đà.
Anh không ngờ Lan Đà lại là cậu của anh.
Càng không nghĩ đến, Chiêu Tử Vương lại là ông ngoại của anh.
Cuối cùng thì bây giờ anh đã hiểu vì sao Lan Đà luôn âm thầm giúp đỡ anh.
Hóa ra ông ấy là cậu của anh.
“Mẹ tôi, bà ấy, bà ấy thế nào rồi?”
Giang Cung Tuấn đến gần nhà tù sắt, nhìn người phụ nữ bên trong.
Lan Đà nói: “Tình hình rất tệ, Phượng huyết ảnh hưởng rất lớn đến bà ấy, khiến thần kinh bà ấy bị loạn, may mà ba tôi đã dứt khoát ra tay, phong ấn chân khí của bà ấy, nếu không thì nhà tù nho nhỏ này căn bản không thể giữ chân bà ấy được”
“Tôi có thể gặp bà ấy không?”
Gặp mẹ mình.
Trong lòng Giang Cung Tuấn chảy qua một dòng nước ấm.
Suốt ba mươi năm nay anh có nằm mơ cũng muốn được gặp mẹ mình.
Bây giờ cuối cùng cũng đã gặp được.
Lan Đà mở nhà tù sắt ra.
Giang Cung Tuấn đi vào.
Vừa vào phòng thì Lan Tâm đột ngột đứng lên, giống như dã thú lên cơn điên định lao ra ngoài.
Lan Đà lắc mình một cái đã xuất hiện trước người Lan Tâm, điểm lên huyệt đạo của bà, lúc này bà ấy mới bình tĩnh lại.
Lan Đà đỡ bà ngồi xuống.
Giang Cung Tuấn đứng trước người Lan Tâm, nhìn bộ dạng của bà thì không khỏi nhăn mày, anh lập tức nắm lấy bàn tay trắng nõn của bà bắt mạch.
“Vô dụng thôi” Lan Đà khẽ lắc đầu, nói: “Nếu như có thể cứu thì ba tôi đã sớm làm rồi”
Sau khi Giang Cung Tuấn kiểm tra thương thể của Lan Tâm thì phát hiện dây thần kinh của bà thật sự đã bị tổn thương, nhưng không phải là không có cơ hội cứu vãn, chỉ là có chút phiền phức mà thôi.
“Mę.”
Anh quỳ trên mặt đất đánh phịch một tiếng, khóc kêu lên.
Lan Tâm bị điểm huyệt đạo ngồi dại ra trên giường, nghe được tiếng kêu thì trong đôi mắt đang dại ra của bà như được khôi phục một chút tỉnh táo, giống như bà nghe thấy có người đang gọi mình.
Lan Đà giải huyệt đạo cho Lan Tâm.
Lan Tầm nhìn Giang Cung Tuấn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt mê mang, không biết anh là ai, không biết vì sao anh lại quỳ trên mặt đất.