Chương : Bế quan nửa năm
Vật liệu chính để chế tạo Diệt Thế chính là long cốt. Thanh kiếm này vô cùng sắc bén, không gì không phá được, nhưng nó cũng là một thanh Ma kiếm.
Cho dù là lão trang chủ của biệt phủ Thần Kiếm cũng không cách nào điều khiển được nó. Nắm thanh kiếm này trong tay, trong lòng ông ta sẽ trỗi dậy dục vọng giết chóc vô biên.
Hiện giờ thanh kiếm này lại rơi vào trong tay Giang Vô Song.
“Giết!”
Giang Vô Song gào thét điên cuồng. Giờ phút này trong lòng cô ta cũng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là giết. Nếu đã không có được thì hủy đi.
“Giang Vô Song, đây là một thanh tà kiếm, cô mau buông tay ra”
Nhiếp Hoài Thương đã bò dậy khỏi mặt đất, nhìn dáng vẻ đáng sợ của Giang Vô Song, ông ta lập tức hét to. Thế nhưng Giang Vô Song không để ý đến ông ta, cô ta cầm kiếm nhanh chóng rời đi, biến mất trong tầm mắt Nhiếp Hoài Thương.
Lúc này Giang Cung Tuấn đã ở trên máy bay trở về Long Quốc ở Nam Hoang. Anh đến biệt phủ Thần Kiếm, chế tạo một bộ áo giáp mấy trăm cân là để chuẩn bị cho bản thân rèn luyện cơ thể.
Cửu Chuyển Kim Thần Quyết là công pháp tu luyện cơ thể. Muốn có được một cơ thể vô địch thì cần phải vượt qua muôn vàn thử thách, không ngừng rèn luyện, tìm được sống trong chỗ chết, trở nên mạnh hơn trong chiến đấu.
Rất nhanh anh đã về đến Nam Hoang. Mặc bộ giáp một trăm năm mươi cân trên người, nếu không sử dụng chân khí, cho dù là lực lượng cơ thể Giang Cung Tuấn rất mạnh, qua thời gian dài cũng có chút chịu không nổi.
Sau khi đến Long Quốc ở Nam Hoang, Giang Cung Tuấn bắt đầu thở dốc nhưng anh không cởi ra. Bởi vì, đây là đang bắt đầu tu luyện. Anh đi lấy phượng nguyên, trái cây màu tím thần bí, sau đó lái xe tiến về Thiên Sơn Quan.
Anh đã lập ra kế hoạch tu luyện cho mình. Mỗi ngày dùng ba tiếng để hấp thu phượng nguyên, năm tiếng rèn luyện cơ thể, thời gian còn lại thì tu luyện những thứ khác.
Ở Thiên Sơn Quan, Giang Cung Tuấn bắt đầu một vòng tu luyện mới. Anh bắt đầu chạy bộ. Giang Cung Tuấn mặc bộ giáp một trăm năm mươi cân chạy quanh núi Mang Mang, không ngừng chạy nhanh. Mới một lúc mà anh đã chảy mồ hôi đầy đầu, eo đau lưng mỏi nhưng vẫn cố gắng kiên trì.
Chạy trong núi khoảng năm tiếng, bắp thịt đã mỏi đến rút gân, Giang Cung Tuấn bắt đầu khoanh chân ngồi dưới đất. Anh khởi động Cửu Chuyển Kim Thân Quyết, hấp thu linh khí thiên địa để làm dịu cơ thể. Linh khí thiên địa tiến vào lan tỏa khắp nơi trong cơ thể.
Cảm giác eo đau lưng mỏi dần biến mất, cả người thoải mái dễ chịu. Tiếp theo, anh lại chạy về đỉnh núi Thiên Sơn Quan bắt đầu hấp thu phượng nguyên.
Giang Cung Tuấn ở Thiên Sơn Quan bắt đầu gian khổ tu luyện. Lực lượng cơ thể của anh càng ngày càng mạnh.
Lúc mới đầu vác trên người một trăm năm mươi cân anh chỉ có thể chạy bộ đơn giản. Nhưng hiện giờ vác một trăm năm mươi cân tốc độ chạy của anh đã tương đối nhanh, đạt đến bước nhảy vọt vài mét.
Sức nặng trên người hiện giờ đã không có tác dụng rèn luyện cơ thể nữa rồi. Thế là Giang Cung Tuấn lại bắt đầu khiêng đá to, gian khổ tu luyện ở trong núi.
Chớp mắt, nửa năm đã trôi qua. Giang Cung Tuấn ở trong núi đã tu luyện được nửa năm. Nửa năm qua đi, cơ thể anh đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước.
Mà trong nửa năm này, anh cũng đang hấp thu phượng nguyên. Hiện giờ lực lượng của phượng nguyên đã hoàn toàn bị anh hấp thu, anh cũng đã phá bỏ được tầng xiềng xích thứ ba. Khoảng cách đến Thần Thông Cảnh chỉ còn một bước. Còn đến khi nào mới có thể bước vào Thần Thông Cảnh, Giang Cung Tuấn cũng không biết.
Thần Thông Cảnh. Thế nào là Thần Thông Cảnh? Đó là một cảnh giới vô cùng thần bí. Một khi bước vào cảnh giới này, vậy thì có thể lĩnh ngộ được thần thông thuộc về chính mình. Thần thống lĩnh ngộ được có mạnh có yếu, nhưng thần thông này chính là thần thông phù hợp nhất với mình.
Trên đỉnh núi Thiên Sơn Quan, Giang Cung Tuấn khoanh chân ngồi đó.
“Phượng nguyên đã hấp thu hết, bây giờ trong tay mình cũng chỉ còn lại trái cây màu tím. Nếu mình hấp thụ nó thì chắc có thể bước vào Thần Thông Cảnh. Nhưng lực lượng cơ thể hiện giờ lại không cùng cảnh giới với mình” Giang Cung Tuấn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hiện giờ lực lượng cơ thể của anh vẫn không cách nào theo kịp lực lượng của cảnh giới. Anh đứng dậy đánh ra một quyền. Một quyền này không sử dụng chân khí mà đơn giản chỉ vận dụng lực lượng cơ thể. Một quyền đánh ra, dòng khí đáng sợ phóng ra khiến ngọn núi phía xa bị chấn động.
“Lực lượng cơ thể mình hiện giờ chắc chỉ tương đương với thực lực khi phá giải tầng xiềng xích thứ nhất, hơn nữa cái này cũng là toàn bộ lực lượng trong cơ thể rồi” Giang Cung Tuấn đang đánh giá thực lực của mình.
“Cửu Chuyển Kim Thân Quyết, tìm đường sống trong chỗ chết, mạnh mẽ trong chiến đấu. Mỗi lần bị thương nặng, trong lúc hấp hối chính là thời cơ tốt nhất để tu luyện. Chiến đấu, giờ mình cần phải chiến đấu”
Giang Cung Tuấn đã phá giải tầng xiềng xích thứ ba nhưng anh cảm thấy thực lực của mình vẫn còn rất thấp. Anh cần phải chiến đấu không ngừng, rèn luyện cơ thể liên tục. Nhưng giờ làm gì có đánh nhau? Vậy anh đi đâu để tìm chỗ luyện tập đây? Giang Cung Tuấn ngồi xuống đất bắt đầu suy nghĩ.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên. Giang Cung Tuấn nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn. Một cô gái mặc quân trang, tư thế hiên ngang mạnh mẽ đi đến.
“Anh Giang”
Giang Cung Tuấn đứng lên nhìn cô gái đang đi đến, gật nhẹ đầu hỏi: “Ừm, sao vậy, có chuyện gì ư?”
Người đến là Trần Vũ Yến.
Trần Vũ Yến đi đến, sắc mặt có chút ngưng trọng nói: “Núi Võ Đang xảy ra chuyện rồi.”
“Hả?” Giang Công Tuấn sửng sốt hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Trần Vũ Yến nói: “Một tuần trước, núi Võ Đang xuất hiện một con mãnh thú. Con mãnh thú này tấn công lên núi Võ Đang, làm bị thương một số cường giả phái Võ Đang, đuổi bọn họ đi. Còn con yêu thú này lại chiếm lấy núi Võ Đang”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nổi lên hứng thú: “Còn có chuyện như vậy ư? Đây là con mãnh thú như thế nào?”
“Là một con chim ưng, dài hơn ba mươi mét, cao hơn hai mươi mét. Hơn nữa con chim ưng này đã thành tinh, có thể nói được tiếng người.”
“Hả?” Giang Cung Tuấn bị chấn động.
Anh lập tức hít sâu một hơi. Anh tưởng con yêu thú này phải đợi sau khi phong ấn mở ra mới xuất hiện, nhưng không ngờ, mới qua một năm mà đã có yêu thủ có thể nói xuất hiện rồi.
“Mạnh không?” Giang Cung Tuấn hỏi.
Trần Vũ Yến nặng nề gật đầu: “Ừm, rất mạnh. Xung Linh đạo trưởng của phái Võ Đang sớm đã bước vào chín tầng thang trời đỉnh, thực lực của phái Võ cũng không yêu nhưng cả phải hợp lại cũng không phải là đối thủ của con chim ưng này. Con chim ưng này đoán chừng ở cảnh giới thứ chín. Hiện giờ Xung Linh đạo trưởng xin cổ võ giả Đoan Hùng giúp đỡ, muốn đánh chết con chim ưng này.”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn lập tức rục rịch. Lúc này anh cần nhất là chiến đấu, anh cần có được lực lượng cơ thể mạnh mẽ thông qua chiến đấu.
“Tôi đi” Anh không chút chần chờ nói ngay: “Phát ra tin tức, ai cũng không được đến núi Võ Đang, con chim ưng trong núi Võ Đang cứ giao cho tôi”
“Vâng”
“Đi thôi, cùng rời khỏi đây” Giang Cung Tuấn đã ở đây bế quan hơn nửa năm, đã là lúc ra ngoài rồi.
Mà Trần Vũ Yến cũng lên diễn đàn của cổ võ giả đăng một bài.
“Giang Cung Tuấn của Long Quốc đưa ra thông báo, ai cũng không được đi đến núi Võ Đang, yêu thú trong núi Võ Đang giao cho anh giải quyết”
Bài đăng này vừa post lên, nháy mắt liền gây lên sóng to gió lớn.
“Giang Cung Tuấn ra tay chắc là không có vấn đề gì”
“Vừa mới bắt đầu đã xuất hiện chim ưng có thể nói chuyện rồi. Nếu như phong ấn mở ra thì còn thể nào nữa?”
“Haiz, sắp loạn rồi”
Trên diễn đàn võ giả hội tụ võ giả đến từ các nơi trong cả nước, thậm chí là toàn thế giới. Trên đây có rất nhiều người đang trao đổi, thảo luận.
Hiện giờ bọn họ đều vô cùng lo lắng. Lo lắng phong ấn mở ra, tận thế giáng xuống. Bởi vì, ai cũng không thể tưởng tượng được, sau khi phong ấn mở ra, thế giới rốt cuộc sẽ như thế nào?