Chương : Gặp lại
Kiếm Sở Huy cực kỳ mạnh, đã đạt tới cảnh giới thần thông rồi, hơn nữa còn hóa giải được tầng phong ấn thứ tư, sức mạnh này là vô địch ở trái đất.
Anh ta cũng từng nghĩ rằng anh ta sẽ thoải mái tung hoành ở cái trái đất này, anh ta nhìn trúng Long Quốc, muốn làm vua ở Long Quốc, không ngờ rằng lại gặp một người trẻ tuổi.
Để rồi bị người trẻ tuổi này hạ gục chỉ bằng một chiều, xương cánh tay của anh ta còn bị đánh nát bấy.
Anh ta ngã quy trên mặt đất rồi đứng dậy một cách khó khăn, hoảng sợ nhìn Giang Cung Tuấn: “Mày, mày là ai? Mày là ai hả, cho dù là ở Thương giới tạo cũng chưa bao giờ nghe được gì về mày, có phải mày không phải người của Thương giới, mày đến từ đâu?”
Người tài giỏi ở Thương giới chắc chắn Kiểm Sở Huy đều đã gặp rồi, cho dù không gặp cũng sẽ nghe nói đến. Nhưng mà anh ta lại không biết được người này là ai. Giang Cung Tuấn bước sang khiến cho Kiếm Sở Huy không ngừng lùi về phía sau, bởi vì anh ta cảm nhận được ý muốn giết người của Giang Cung Tuấn.
Lúc này trong đầu anh ta bắt đầu nghĩ đến việc bỏ trốn. Anh ta biết rằng anh ta không phải là đối thủ của Giang Cung Tuấn, nếu không nhanh chóng trốn đi, anh ta sẽ mất mạng. Nghĩ đến rồi, anh ta bắt đầu xoay người bỏ chạy, một bước nhảy lên tít phía xa trên trời.
Giang Cung Tuấn nhanh chóng đuổi theo.
Kiểm Sở Huy đã đạt tới cảnh giới rồi đương nhiên tốc độ của anh ta rất nhanh, nhưng mà tốc độ của Giang Cung Tuấn còn nhanh hơn.
Giang Cung Tuấn nhanh chóng đuổi kịp rồi bắt lấy anh ta, mạnh mẽ ném anh ta từ trên trời rơi xuống.
Cơ thể anh ta bị ném mạnh xuống mặt đất, khiến cho dưới mặt đất nhanh chóng xuất hiện một cái hố cực sâu, còn anh ta thì chìm trong hố sâu.
Giang Cung Tuấn phất tay, thúc dục sức mạnh trong người, nguồn khí đáng sợ thổi đến lôi Kiếm Sở Huy đang vùi trong đất lên, sau đó bóp chặt cổ anh ta.
“Rắc”
Cổ của Kiếm Sở Huy bị bẻ gãy, sau đó anh ta không còn thở nữa. Giang Cung Tuấn tùy ý ném anh ta xuống như một con chó. Mấy người Ngô Huy nhìn thấy thì run sợ, người này là Kiếm Sở Huy đấy, là người cực mạnh đến từ Thương giới đấy, nhưng mà trước mặt Giang Cung Tuấn không có một chút sức phản kháng nào.
Đây có phải Giang Cung Tuấn không vậy?
Giang Cung Tuần hoạt động cơ thể một chút rồi khẽ nói: “Cơ thể này của tôi có chứa sức mạnh quá lớn, không biết bây giờ tôi chống lại Tuyệt Hằng thì có phần thắng hay không”
“Lão, lão đại?”
Ngô Huy đứng gần đó khẽ hỏi.
Lúc này Giang Cung Tuần mới phản ứng lại, điều chỉnh lại hơi thở giống như người bình thường, đi tới giải huyệt của đám người Ngô Huy, Trần Vũ Yến, Hứa Linh, Tiêu Dao Vương và Bát Bộ Thiên Long.
Ngô Huy ngước nhìn Giang Cung Tuấn bằng đôi mắt trông mong.
“Lão Đại, có phải là anh không?”
Hứa Linh cũng vô cùng xúc động, cô không quan tâm đến vết thương trên mặt mà đi về phía trước, nhìn thấy Giang Cung Tuấn, cô tỏ vẻ vui mừng, sung sướng: “Giang, Giang Cung Tuấn, thực sự là anh sao?”
Trần Vũ Yến sửng sốt nhìn Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn nhìn những gương mặt quen thuộc, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, là tôi, tôi vẫn còn sống.” Sau khi được khẳng định lại, mọi người kinh ngạc, chấn động. Mấy giây sau. Hứa Linh xông lại ôm lấy Giang Cung Tuấn, gục trong lồng ngực anh, không nhịn được khóc rống lên. “Hu hu, tốt quá, anh còn sống, anh còn sống, tôi còn tưởng là… tưởng là anh đã chết rồi.”
Giang Cung Tuấn còn sống, Hứa Linh cực kỳ vui mừng, cô vui mừng cô cũng biểu lộ ra ngay, cũng không thèm để ý đến những người khác mà ôm lấy Giang Cung Tuấn, cứ vậy khóc mãi.
Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng vỗ lên vai Hứa Linh, nói: “Mấy năm nay vất vả cho cô rồi, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi”
Hứa Linh mạnh mẽ bình ổn lại chính mình, buông Giang Cung Tuấn ra, đứng bên cạnh anh, khuôn mặt vẫn dàn dụa nước mắt nhưng tràn đầy sự vui mừng, cô hỏi: “Có chuyện này, không phải ba năm trước anh đã chết rồi sao, sao bây giờ lại còn sống, còn mạnh mẽ như vậy, đến cả Kiểm Sở Huy cũng không phải đối thủ của anh.”
“Đúng vậy”
Trần Vũ Yến nói: “Kiếm Sở Huy là một người cực mạnh đến từ Thương giới, tu vi đã đến cảnh giới thần thông rồi, còn hóa giải xong tầng phong ấn thứ tư mà cũng không phải là đối thủ của anh, bị anh giết chết một cách dễ dàng”
“Đã hóa giải được tầng phong ấn thứ tự sao?”
Giang Cung Tuấn tự nhủ.
Anh không biết thực lực của Kiếm Sở Huy nhưng khi đánh với Kiếm Sở Huy anh chỉ đơn giản là nghiền áp anh ta.
Mà anh mới chỉ dùng một phần sức mạnh mà thôi, anh không biết nếu anh sử dụng hết sức của cơ thể này, thì sẽ mạnh đến mức nào nữa, không biết có phải là đối thủ của Tuyệt Hằng hay không.
Vì anh không biết người đã hóa giải được tầng phong ấn thứ chín mạnh đến mức nào, anh chỉ có thể khẳng định rằng bây giờ anh có thể nghiền áp được người đã hóa giải xong tầng phong ấn thứ tư.
“Phù.”
Giang Cung Tuấn hít sâu, anh nắm chặt tay tự quyết tâm: “Người thủ hộ nói đúng, tôi phải gặp được một cơ duyên đất trời tạo ra, nếu cứ tu luyện cơ thể như bình thường tôi không thể đạt tới cảnh giới thế này được”
Giang Cung Tuấn nghĩ một lúc mới để ý đến chuyện khác.
Anh nhìn đống thi thể dưới mặt đất, khuôn mặt cũng buồn đi hẳn, khẽ nói: “Chôn cất thi thể những binh lính này, sau đó bồi thường cho người nhà của bọn họ, chuyện tôi đã trở về tạm thời đừng nói ra ngoài, chuyện tôi giết các đệ tử của Thương giới cũng đừng cho ai biết.”
“Được.”
Ngô Huy gật đầu.
Sau đó nhóm quản lý cấp cao của Long Quốc hội tụ bên trong hoàng cung của Long Quốc. Giang Cung Tuấn ngồi ở vị trí cao nhất.
Ngô Huy đứng dậy báo cáo cho anh biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong ba năm qua. Sau khi nhận được rất nhiều tiền vốn, Long Quốc bắt đầu phát triển mạnh mẽ, hơn nữa ở thành Long Nhai cũng ngầm xây dựng những nơi lánh nạn cũng ngầm xây dựng các kho đông lạnh, bắt đầu thu gom thức ăn trên toàn thế giới để dự trữ.
Bây giờ Long Quốc đã dự trữ được lượng thức ăn đủ để mười triệu dân sống trong ba năm. Tốc độ phát triển của Long Quốc rất lớn, mấy năm nay, Long Quốc dựa vào vũ khí hạng nặng cũng chiếm được mấy nước. Bây giờ Long Quốc đã là quốc gia lớn số một số hai trên toàn thế giới, diện tích cũng không thua kém Đại Lan bao nhiêu cả.
Giang Cung Tuấn nghe thấy những báo cáo này anh vô cùng vui mừng, xem ra ba năm anh chết đi, đám người Ngô Huy cũng vẫn cố gắng làm việc.
Bên phía Trần Phi Yến, cô mang theo đệ tử của phái Thiên Sơn huấn luyện thành quân Hắc Long, bây giờ quân Hắc Long đều là võ giả, tuy rằng vẫn chưa mạnh lắm nhưng mà khi đi cùng với các vũ khí hiện đại thì đây chính là một đội quân vô địch.
Hứa Linh thì làm cho thương trường nóng lên.
Ở đại hội thương mại đã làm một đại hội lớn nhất thế giới, số người trong hội thương mại của cô trải rộng khắp thế giới. Nói tóm lại, Long Quốc bây giờ vẫn phát triển rất tốt.
“Lão Đại, tiếp theo anh định làm gì?”
Ngô Huy báo lại tình huống ba năm qua xong, hỏi anh.
Giang Cung Tuấn khẽ nói: “Tôi định bế quan một thời gian”
Cơ thể Giang Cung Tuấn ẩn chứa sức mạnh lớn, nhưng mà cảnh giới của anh lại thấp, còn chưa bước vào cảnh giới thần thông.
Thời gian đến lúc mở ra niêm phong càng ngày càng ngắn lại, nếu tu vi không tăng lên sao có thể bảo vệ thế giới?
“Đúng rồi, Vi Lam đâu?” Giang Cung Tuấn hỏi.
Ngô Huy đáp: “Ba năm trước sau khi cứu Vị Lam ra, đã đưa Vị Lam đến Lan Lăng Quốc”
Giang Cung Tuấn cũng yên tâm hơn.
Theo tin tức mà anh nhận được, Lan Lăng Quốc cũng phát triển rất nhanh.
Tuy rằng Chiêu Tử Vương là đối tượng mà nhiều sinh vật Thương giới muốn khiêu chiến, nhưng những sinh vật của Thương giới đến khiêu chiến Chiêu Tử Vương không giết người của Lan Lăng Quốc một cách tàn bạo.
Giang Cung Tuấn ra lệnh: “Chuyện hôm nay xem như chưa bao giờ xảy ra nhé, Long Quốc nên làm gì thì làm, tôi phải đi ẩn nấp, bế quan tu luyện một thời gian nữa. Chờ sau khi tu vi của tôi đã tăng lên thật rồi, tôi sẽ nhổ từng sinh vật đến từ Thương giới, trả lại một thời gian hòa bình ít ỏi cho người của thế giới chúng ta.”