Chiến Thần Xuất Kích

chương 1000

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Đến núi Bất Chu

Sau khi Giang Cung Tuấn dặn dò Trần Vũ Điệp vài câu bèn rời khỏi Thiên Sơn quan của Nam Cương. Mục đích chuyến đi của anh là núi Bất Chu.

Mẹ đã nói một tuần sau ở núi Bất Chụ sẽ xuất hiện một thần vật, thậm chí còn là thần vật đặc biệt nhất từng xuất hiện trên Trái Đất. Nhưng rốt cuộc đó là gi thì Giang Cung Tuấn chưa biết, bởi đến cả mẹ anh cũng không rõ về nó, bà chỉ biết thời điểm xuất hiện là một tuần sau và nó rất mạnh.

Rời khỏi Thiên Sơn quan, Giang Cung Tuấn đến Long quốc bằng máy bay riêng với sự sắp xếp của Ngô Huy.

Nửa ngày sau, Giang Cung Tuấn đã có mặt dưới chân núi Bất Chu. Hiện giờ đây là nơi tụ họp của đám võ giả từ Thương Giới.

Ba năm nay, hễ là võ giả của Thượng Giới đều sẽ đến núi Bất Chu. Trước đây khi Trái Đất còn bình yên, thỉnh thoảng cũng sẽ có võ giả Trái Đất đến đây nhưng từ khi cường giả Thương Giới ngày một nhiều hơn thì nơi đây trở thành vùng đất cấm đối với võ giả Trái Đất, bất kì võ giả Trái Đất nào xuất hiện trong phạm vi gần núi đều sẽ vô tình bị giết.

Những năm gần đây, vô số võ giả Trái Đất đã chết dưới tay những sinh vật đến từ Thương Giới.

Máy bay của Giang Cung Tuấn đáp xuống một khu đất trống đầy cỏ dại bên ngoài núi Bất Chu. Anh bước xuống, ngắm nhìn thế núi nơi xa. Dãy núi trùng điệp đằng xa được sương trắng bao phủ, xuyên qua tầng sương có thể thấy thấp thoáng cụm mây ngũ sắc uốn quanh đỉnh núi khiến núi Bất Chu càng thêm thần bí.

Ba năm qua, dãy núi trong Bất Chu ngày một nhiều nơi nhưng không ai có thể vượt qua được những phong ấn ở đó. Muốn đi vào e là phải chờ đến sau khi phong ấn mở ra.

Giang Cung Tuấn nhìn một lúc lâu, ngay lúc anh định đi vào thì thấy loáng thoáng phía xa có một đám người. Họ mặc trang phục thời cổ, hông đeo trường kiếm. Giang Cung Tuấn bất giác ngừng lại.

“Ai?”

Đám người kia nhanh chóng chạy đến, bao vây Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhìn bọn họ, ai nấy đều mặc áo choàng màu xanh lam, trên áo còn thêu hai chữ Thiên Tuyệt rất lớn. Nhìn qua là Giang Cung Tuấn biết bọn họ là người của Thiên Tuyệt môn.

Mà Thiên Tuyệt môn chính là do Tuyệt Hằng sáng lập ra. Nghĩ đến việc Thiên Tuyệt môn từng tràn vào Giang Triều, từng đồ sát mấy trăm nghìn người dân là trong lòng Giang Cung Tuấn dâng lên sát ý.

Tuyệt Hằng đã như vậy thì người của Thiên Tuyệt mốn không thể nào tốt đẹp được.

Những người như thể sống trên Trái Đất chỉ là tai họa mà thôi.

Giang Cung Tuấn chưa vội động thủ, anh kiềm chế lửa giận trong lòng, cười nhìn đám người đang bao vây mình: “Người Trái Đất, Giang Cung Tuấn. Đi báo với Tuyệt Hằng là Giang Cung Tuấn đến điều tra.”

“Giang Cung Tuấn là ai?”

Một đệ tử của Thiên Tuyệt môn bày ra vẻ khinh thường: “Môn chủ của bọn tôi là người anh muốn gặp là gặp à?”

Một người khác thì nói: “Chậc, không ngờ bây giờ mà vẫn còn có võ giả Trái Đất đến tìm chúng ta. Xem ra đã quên hết bài học ngày trước rồi”

“Yên để tôi đánh gãy chân thằng nhãi này”.

Mấy tên đệ tử Thiên Tuyệt môn bắt đầu trêu tức.

Trong đó có một người rút kiếm, chăm chú nhìn Giang Cung Tuấn rồi cười nói: “Đánh chân thì lời cho nó quá, để tôi chém đứt chúng cho nó bò ra khỏi núi Bất Chu này luôn”

Hắn ta nói xong bèn rút kiếm, nhanh chóng đâm về phía Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhìn mà lạnh cả người, anh biết thực lực của kẻ này rất mạnh, đã đạt đến tầng thứ chín.

Nếu người đứng ở đây hôm nay là một võ giả Trái Đất khác thì nhất định đã đứt lìa hai chân rồi.

Thanh kiểm lại tiếp tục lao tới, cơ thể Giang Cung Tuấn hơi lùi lại. Mũi kiểm đậm xuống đất khiến đất đá trên mặt đất lập tức nát vụn.

“Còn định tránh hả?” Sắc mặt tên đệ tử Thiên Tuyệt môn càng lạnh hơn.

Còn những người khác lại nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, trong mắt bọn họ Giang Cung Tuấn cũng chẳng khác gì kẻ đã chết.

Giang Cung Tuấn chỉ lạnh lùng nhìn đám đệ tử Thiên Tuyệt môn.

“Nhãi ranh, đứng ra đây. Nếu hôm nay mày để tạo chặt chân thì mày còn hy vọng sống, bằng không cho dù ông trời muốn cứu thì mày vẫn phải chết” Tên đệ tử Thiên Tuyệt môn này rất ngông cuồng.

Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: “Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn gặp Tuyệt Hằng. Các anh đi báo với ông ta là Giang Cung Tuấn đến điều tra”

“Đến giờ này mà vẫn còn muốn gặp môn chủ?”

Đệ tử Thiên Tuyệt môn sầm mặt, nhanh chóng ra tay.

Vốn Giang Cung Tuấn không muốn động thủ bởi anh chỉ định đến đây tìm thần vật nhưng anh biết, nếu còn không ra tay thì không thể lên núi được.

Ngay khi kiểm trong tay đệ tử Thiên Tuyệt môn chuẩn bị đâm trúng người Giang Cung Tuấn thì anh đột nhiên duỗi tay ra kẹp lấy đầu mũi kiếm.

“Mày?”

Sắc mặt tên đệ tử Thiên Tuyệt môn bỗng tái đi, cho dù hắn ta dùng toàn lực nhưng thanh kiếm trong tay không cách nào lay chuyển nổi.

Giang Cung Tuấn hơi ẩn tay một chút, thanh kiếm bị bẻ gãy trong chớp mắt.

Khí tức trên người Giang Cung Tuấn cũng bắt đầu tản ra. Khí tức mạnh mẽ như gió bão càn quét khiển đám đệ tử Thiên Tuyệt môn nhanh chóng bị đánh văng ra, kẻ nào cũng kêu la thảm thiết.

Giang Cung Tuấn nhìn đám đệ tử nằm ngổn ngang đầy đất, thản nhiên nói: Tôi không định ra tay nhưng là các anh ép tôi, giờ đi báo với Tuyệt Hằng được chưa?”

Giang Cung Tuấn không xong bừa vào núi Bất Chu bởi anh biết bên trong toàn bộ là người đến từ Thương Giới, trong đó cũng không ít người không kém Tuyệt Hằng là bao.

Đám đệ tử Thiên Tuyệt môn cố gắng bò dậy, ai nấy hoảng sợ nhìn Giang Cung Tuấn, cơ thể bất giác run như cầy sấy.

“Mày chết chắc rồi, mày cứ đợi đấy” Bọn họ để lại một lời hăm dọa rồi lảo đảo đi vào.

Giang Cung Tuấn kiên nhẫn đứng đợi.

Thiên Tuyệt môn bên trong núi Bất Chu là cho Tuyệt Hằng sáng lập. Trong một tòa nhà của Thiên Tuyệt môn, Tuyệt Hằng đang nói chuyện với một người đàn ông. Anh ta tầm khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc áo choàng dài màu vàng, trông khá sáng sủa, Anh ta nhìn Tuyệt Hằng, cười nói: “Mấy năm nữa là đến lúc phong ấn mở ra rồi, anh đến Trái Đất khá sớm, đã tìm được bốn ẩn chưa?”

Người này cũng đến từ Thương Giới, là đệ tử của một môn phái rất nổi tiếng, thực lực không hề thua kém Tuyệt Hằng, anh ta mới đến Trái Đất cách đây một năm, tên là Thương Chân..

Tuyệt Hằng liếc nhìn Thường Chân, lắc đầu nói: “Tôi cũng đã sai người đi tìm bốn nhưng đã nhiều năm rồi nhưng không hề thấy, tôi cũng không biết rốt cuộc chúng ở trong tay ai”.

Nghe vậy, gương mặt Thương Chân nghiêm túc hẳn lên: “Đã lâu như vậy mà vẫn chưa tìm thấy sao? Chẳng mấy nữa là đến lúc phong ấn mở rồi, nếu không có đủ bốn ấn thì làm sao mở được đây?”

Tuyệt Hằng chỉ cười nói: “Chuyện đấy thì không cần gấp, đây là chuyện bất biến. Đến khi thời điểm tới, bốn ẩn ắt sẽ xuất hiện, còn việc ai đang giữ chúng thì không quá quan trọng”

Thường Chân cũng cười: “Xem ra anh rất có lòng tin vào việc mở được phong ấn nhỉ? Không biết mấy năm qua anh đã đến cảnh giới siêu phàm chưa?”

Tuyệt Hằng cười, không trả lời.

“Báo!”.

Ngay lúc đó có một đệ tử Thiên Tuyệt môn đi đến, quỳ một chân xuống đất.

Tuyệt Hằng nhìn gã đệ tử đang quỳ, chỉ thả nhiên hỏi: “Chuyện gì?”

Đệ tử đáp: “Môn chủ, dưới núi có một võ giả Trái Đất, người này đả thương đệ tử chúng ta, còn nói muốn gặp người”

“Vậy sao?”

Tuyệt Hằng nhanh chóng thấy thú vị: “Kẻ nào? Tại sao lại muốn gặp bản môn chủ?” “Anh ta nói tên là Giang Cung Tuấn, nói là môn chủ biết anh ta”.

Nghe vậy, con người Tuyệt Hằng bỗng chốc co lại, hắn ta đứng bật dậy, lạnh lùng hỏi: “Nói lại lần nữa, kẻ đó tên gì?”

Đệ tử sợ hãi nói: “Tên, tên là Giang Cung Tuần”

“Giang Cung Tuấn?”

Tuyệt Hằng cắn chặt răng, sao hắn ta có thể quên kẻ này được. Ba năm trước chính vì tên Giang Cung Tuấn giở tuyệt chiêu nên hắn ta mới bị trọng thương rồi bị bắt giam. Nếu không nhờ có sự xuất hiện của sư đệ thì không biết hắn ta còn bị giam đến khi nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio