Chương : Chiến đấu với Tuyệt Hằng
Đóa sen đen xuất hiện khiến ai nấy chấn động bởi bên trong nó chứa đựng ma khí quá mạnh mẽ. Người trên Trái Đất không thể có ma khí mạnh như vậy được.
Giang Cung Tuấn không phải người mà là ma.
Người Trái Đất có thể không biết đến ma nhưng bọn người Tuyệt Hằng đến từ Thương Giới nên biết mà thực sự tồn tại, phong ấn trên Trái Đất hiện giờ cũng liên quan đến chúng.
Đến cả Tuyệt Vô Quyết cũng kinh ngạc, gã không còn sự hống hách ban nãy nữa mà gương mặt đã mang theo vẻ hoảng sợi không thể che giấu, cuống cuồng rút lui.
“Chết đi”.
Giang Cung Tuấn chỉ vào Tuyệt Vô Quyết.
Đóa sen đen nhanh chóng bay đến, mang theo ma khí vô hạn lao về phía Tuyệt Vô Quyết. Gã chưa kịp phản ứng đã bị ma khí bao vây, chèn ép cơ thể gã như hàng nghìn sợi thép đang quấn lấy. Gương mặt gã nhăn nhó đầy đau đớn, vặn vẹo đến đáng sợ.
Lúc bị ma khí xâm nhập, Tuyệt Vô Quyết phải chịu nỗi giày vò khủng khiếp. Gã cố gắng dùng hết sức chống trả nhưng vẫn không thể trốn thoát.
Một lát sau, cơ thể gã nổ tung rồi biến mất trước mắt tất cả mọi người.
Thấy Tuyệt Vô Quyết chết rồi lửa giận trong Giang Cung Tuấn mới nguội lại, đóa hoa sen đen dần tan thành luồng khí chui vào cơ thể anh, gương mặt Giang Cung Tuấn cũng bình thường trở lại.
Giang Cung Tuấn của lúc này thực sự khác xa vừa nãy.
Tuyệt Hằng trơ mắt nhìn sư đệ của mình chết trong tay Giang Cung Tuấn. Hắn ta biết rõ thực lực của Tuyệt Vô Quyết, gã đã phá tảm phong ấn nhưng lại chết dễ dàng dưới tay Giang Cung Tuấn như thế khiến hắn ta khó mà tin nổi.
Ba năm trước, trong mắt hắn ta Giang Cung Tuần chỉ là một tên tép riu nhưng chỉ trong ba năm ngắn ngủi mà anh đã mạnh lên từng này.
Hắn ta thực sự thấy khó tin. “Giang Cung Tuấn, mày..”
Tuyệt Hằng nhìn chòng chọc Giang Cung Tuấn, hắn ta không biết tại sao trên người Giang Cung Tuấn lại có ma khí mạnh đến vậy.
Giang Cung Tuấn cũng nhìn lại, quả thực lúc này anh có ý định giết chết Tuyệt Hằng. Trước đó anh không biết thần thông của mình mạnh đến đầu nhưng giờ đã khác, nếu anh có thể giết được cường giả mạnh như Tuyệt Vô Quyết một cách dễ dàng thì có lẽ cũng có thể giết được Tuyệt Hằng hoặc thậm chí là toàn bộ người của Thương Giới.
Sau khi nghĩ vậy, nét cười trên mặt Giang Cung Tuấn càng rõ hơn.
“Tuyệt Hằng, ba năm không gặp. Ba năm qua, không một giây nào tôi quên được anh”
Giang Cung Tuấn cười, đóa sen đen lại xuất hiện lần nữa.
Anh nhảy lên đứng phía trên đóa hoa rồi nhìn về phía Tuyệt Hằng, Thương Chân và đảm đệ tử Thiên Tuyệt môn.
“Tuyệt Hằng, đừng bảo tôi không cho anh cơ hội giữ mạng. Bây giờ anh đánh một trận với tôi, nếu thắng thì coi như xóa sạch ân oán trước đây.
Còn nếu thua thì chỗ này chính là nơi chốn thầy của anh” Giọng Giang Cung Tuấn vang vọng.
“Tránh ra” Tuyệt Hằng hô lên.
Đám đệ tử Thiên Tuyệt môn phía sau đều lùi hết lại, chỉ đứng nhìn từ xa.
Thương Chân cũng lùi lại một khoảng lớn.
Chỗ này chỉ còn lại Tuyệt Hằng và Giang Cung Tuấn.
Tuyệt Hằng sử dụng tâm pháp, chân khí trong cơ thể lưu chuyển đẩy khí tức lên mức tối đa. Luồng khí tức này xông thẳng lên trên, xé toạc tầng mây khiến bầu trời đột nhiên trong suốt.
Đối mặt với Giang Cung Tuấn thế này khiến Tuyệt Hằng có phần kiêng dè.
Hắn ta không biết ba năm qua Giang Cung Tuấn đã trải qua những gì, cũng như không biết tại sao trên người anh lại có ma khí mạnh đến vậy.
Hắn ta chỉ biết, hôm nay mình nhất định phải ra tay.
Một là, Giang Cung Tuấn đã giết chết sư đệ hắn ta.Nếu hắn không ra tay thì sao còn có thể đứng trên Trái Đất này?
Hai là, Giang Cung Tuấn muốn giết hắn ta. Nếu không ra tay, những người đến từ Thương Giới sẽ nhìn hắn ta ra sao?
“Nhãi con, chịu chết đi” Tuyệt Hằng gào lên.
Tiếng quát vang vọng, định tại nhức óc đến mức rung chuyển mặt đất.
Đó là một âm thanh khủng khiếp tột độ.
Giang Cung Tuấn thấy màng nhĩ mình rung lên, chân khí trong cơ thể do mất khống chế đã chạy loạn trong người, ngay cả máu trong người cũng sục sôi, đã trào đến tận cổ họng.
Anh cố gắng chịu đựng, nuốt máu xuống.
“Sức mạnh lớn thật, không hổ là cường giả đạt đến cảnh giới cao nhất của Thần Thông” Giang Cung Tuấn ngạc nhiên.
Nếu so về chân khí thì anh còn kém xa Tuyệt Hằng. Anh chỉ có thể dựa vào cơ thể mình và đóa hoa sen đen kia. Hiện giờ xem ra nếu chỉ dùng sức từ cơ thể thì không thể là đối thủ của Tuyệt Hằng được.
Tuyệt Hằng đến trước mặt Giang Cung Tuấn trong nháy mắt, hắn ta cuộn tay chuẩn bị tung một cú đấm.
Cú đấm mang theo gió lốc cuồn cuộn và khí thế như muốn nghiền nát mọi thứ.
Do mãi suy nghĩ nên Giang Cung Tuấn sơ sấy bị cú đấm đó tông thẳng vào người, anh bị đánh văng ra ngoài cả nghìn mét mới dừng lại.
Lúc này Giang Cung Tuấn cũng cảm nhận được bề ngoài cơ thể đã xuất hiện vết nứt, anh giống như một quả cầu pha lê bị đập vỡ, cơ thể xuất hiện vô số vết nứt li ti như thể chạm vào sẽ nát.
“Mạnh thật”
Đây là lần đầu tiên Giang Cung Tuấn giao thủ với một cường giả đạt đến cảnh giới cao nhất của Thần Thông. Sức mạnh của Tuyệt Hằng thực sự khiến anh ta ngạc nhiên.
Tuy cơ thể anh mạnh nhưng vẫn chưa đủ để đối phó với Tuyệt Hằng. Ngay lúc anh muốn dừng lại thì cơ thể có một luồng sức mạnh cực lớn lan ra, nó nhanh chóng chữa trị vết thương trên người Giang Cung Tuấn, chỉ nháy mắt mà toàn bộ vết thương của Giang Cung Tuấn đã liền lại.
Giang Cung Tuấn kinh ngạc tột độ. Từ lúc sống lại đến giờ, đây là lần đầu tiên anh bị thương. Không ngờ cơ thể lại có thể tự động hồi phục?
“Quả là một cơ thể thần kỳ”
Giang Cung Tuấn ngạc nhiên, điều ấy khiến anh tự tin hơn nhiều.
Cho dù cảnh giới cao nhất của Thần Thông có mạnh thế nào thì một khi không thể làm anh bị thương, Giang Cung Tuấn là bất tử.
Anh bước từng bước về phía Tuyệt Hằng.
Nếu Tuyệt Hằng dốc toàn lực thì hoàn toàn có thể dùng một chiêu giết chết cường giả Thần Thông chín phong ấn bởi hắn ta đã đạt đến cảnh giới cao nhất, gần như bước nửa bước đến Siêu Phàm.
Nhưng giờ lại không thể giết chết được Giang Cung Tuấn khiến hắn ta nghi ngại.
“Rốt cuộc tên này đã trải qua những gì mà mạnh đến vậy?”
Sát ý của Tuyệt Hằng ngày càng cao, tiềm lực của Giang Cung Tuấn quá khủng khiếp, nếu người như thế tiếp tục sống nhất định sẽ thành tai họa.
Tuyệt Hằng đột ngột rút kiếm, đó là một thanh kiếm toàn thân màu tím, sắc tím lưu chuyển dọc theo thân kiếm.
Giang Cung Tuấn khẽ động, đóa sen đen tản ra một ít khí tức, chúng tụ lại rồi hóa thành vô số thanh kiếm đen phóng về phía trước.
“Phá Tuyệt Hằng gầm lên, thanh kiếm tím đột ngột lao đến.
Hắn ta liên tục phóng kiếm, đánh tan thanh kiểm đen hóa thành từ khí.
Mỗi lần một thanh kiểm đen bị đánh vụn, Giang Cung Tuấn sẽ bị phản phệ một lần.
Tuyệt Hằng nhanh chóng vọt đến, tấn công đóa sen đen kia. Hắn ta biết đóa sen này rất kì lạ, muốn giết Giang Cung Tuấn thì phải phá hủy nó trước.
Hắn ta đâm thẳng vào bông sen đen kia, từ trong đó nhanh chóng có ma khí tản ra như mây, nó cuốn lấy thanh kiếm rồi từ từ nuốt chửng.
Tuyệt Hằng nhanh chóng buộng kiểm, lùi lại.
Hắn ta đồng thời dốc toàn lực đánh mạnh vào bông hoa.
Đóa sen đen lập tức bị đánh nát vụn, hóa thành vô số luồng khí đen chui vào cơ thể Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn lùi người lại, lúc này máu đang trào dâng trong cơ thể, anh không kìm được mà phun ra một búng máu.
Tuyệt Hằng nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ lạnh lẽo. Trong mắt hắn còn có cá sự kinh ngạc khó giấu, hắn ta không ngờ bông hoa lại tà ác như vậy, cũng như không nghĩ Giang Cung Tuấn lại mạnh đến thế.