Kết quả hai người không làm đến bước cuối cùng.
Tuy Ian mang khí thế cuồn cuộn, hơn nữa cũng dùng tay thăm dò một chút, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, sau khi hung bạo hôn Đường Vũ thì lại từ bỏ.
Nhưng dù chỉ dùng tay làm hai lần, Đường Vũ vẫn ăn không tiêu.
“Ian! Ian… dừng lại… a…” Thân thể trở nên cực kỳ mẫn cảm, sự đụng chạm nhè nhẹcủa anh cũng có thể khiến cậu run rẩy không kìm được, âm cuối mang theo ý vị dụ hoặc nồng đậm, làm Đường Vũ càng không biết phải ứng xử thế nào.
Cậu dùng một chút tế bào não còn sót lại để suy nghĩ, lẽ nào vì không làm đến cuối cùng, cho nên cảm thấy không đủ tận hứng, phải dùng số lượng để bù vào sao?
Người đàn ông phía trên dừng lại, cọ tóc vào cổ cậu, hơi thở nóng hổi lan ở hõm vai, giọng nói thấp trầm khàn đặc: “Hiện tại, dừng lại?”
“Đúng… đúng vậy…” Đường Vũ nghe thấy giọng mình run lên, thân thể dễ dàng nổi phản ứng bởi sự trêu chọc của anh, lời cự tuyệt hoàn toàn không có lực thuyết phục, cậu hận không thể tự chôn mình đi.
Người đàn ông phía trên dường như suy nghĩ mất một giây, sau đó rời ra một chút.
Đường Vũ đang lặng lẽ thở phào, đột nhiên cảm thấy thân thể bị một sức lực mạnh kéo đi, nhào thẳng vào g ngực ẩm ướt nóng hổi.
Bên tai truyền đến giọng nói càng khàn của đối phương: “Cậu đang ra lệnh cho tôi sao, học viên bổ khuyết.”
Đường Vũ run rẩy, phản ứng thân thể càng thêm rõ ràng, đè lên bụng dưới của anh, lúc này người hoàn toàn không dừng lại được có lẽ chính là cậu.
Xét thấy thân thể đã bán đứng mình, Đường Vũ từ bỏ giãy dụa, giao ra tất cả theo ý nguyện của anh, mặc đối phương cướp đoạt từng tấc từng tấc.
Trong lúc đó, cậu cũng cảm giác được Ian sắp mất khống chế tiến vào cậu, nhưng cuối cùng vẫn vất vả dừng lại được.
Sau khi tất cả kết thúc, trong giọng nói nhàn nhạt của anh lộ ra một chút bất mãn, “Cậu không rèn luyện thân thể theo yêu cầu của tôi.”
Lẽ nào đây chính là nguyên nhân cậu được bỏ qua sao? Lúc này Đường Vũ không biết mình có nên cảm tạ sự quan tâm của người yêu không, nếu không theo tình thế hiện tại, rất có thể cậu đã bị làm đến ngất đi.
“Tôi sẽ ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của anh.” Đường Vũ tỏ thái độ.
“Tôi chỉ cho cậu nửa tháng.” Ian ấn lên gương mặt, nơi duy nhất có thịt của cậu, bổ sung: “Thời gian ở đây.”
Cũng có nghĩa là, cậu chỉ có hơn mười ngày để hòa hoãn…
Sau Đường Vũ mới có cảm ngộ: Nếu thân thể quá kém, tốt nhất đừng tìm người điều khiển để yêu, chỉ thỏa mãn thôi cũng đã muốn mất mạng.
May mà Ian còn có thể khống chế bản thân, cho dù là vậy, cũng suýt đòi mạng Đường Vũ.
Hai người triền miên trong phòng hơn bốn ngày, tuy tính về thời gian thì cũng chưa đến ba ngày, nhưng cũng khiến Đường Vũ cảm thấy gương mặt của mình trong gương đầy vẻ túng dục quá độ.
Hơn nữa điều đáng xấu hổ nhất, là bọn Phùng Dương lại đến Derek vào lúc này.
Nghe nói Phùng Dương đến rồi có sang tìm cậu, nhưng bị chặn ngoài cửa, suốt hai ngày, kẻ ngốc cũng biết hai người bên trong đang làm gì.
Cho nên khi nhận được tin nhắn “tôi đánh giá quá thấp thể lực của cậu rồi nhỉ” từ Phùng Dương, cậu cũng không thấy kinh sợ gì.
Đợi cảm thấy ở trên giường cùng thượng tá đã đủ rồi, Đường Vũ nghỉ ngơi nửa ngày, mới đi gặp Phùng Dương.
Phùng Dương “chậc chậc” đi vòng quanh cậu mấy vòng, “Ái chà tôi thật không ngờ nha… ái chà cậu đó… ái chà…”
“Được rồi.” Đường Vũ trợn trắng mắt, “Xong chưa hả.”
Nghe cách nói quái gở của Phùng Dương, Đường Vũ biết ngay cậu ta chẳng nói được câu gì tốt đẹp, lỗ tai nửa đóng nửa mở, chuẩn bị xem lời tiếp theo của Phùng Dương là gió thoảng qua tai.
“Tôi thật nhìn không ra, với tướng mạo của cậu cũng có thể mê Ian đến bốn ngày không xuống giường nha.”
Thật ra trong bốn ngày có phân nửa thời gian họ không làm ‘vận động’ gì đấy, lúc đó thân thể cậu có chút khó chịu, Ian chăm sóc cậu, chẳng qua nếu giải thích với Phùng Dương thì quá tốn miệng lưỡi, Đường Vũ cũng lười nói.
“Chuyện tôi nói với cậu lúc trước, cậu có đồng ý không?” Cuối cùng cũng chế nhạo xong, Phùng Dương hỏi chính sự.
“A, tôi còn chưa nói với thượng tá, nếu hôm nay anh ta về, tôi sẽ hỏi thử, gấp lắm không?”
“Sao lại không gấp, ai biết đó là thứ gì, lỡ biến dị thì sao!”
“À…” Đường Vũ ngẫm nghĩ, “Tôi sẽ nhanh chóng hỏi, nếu cậu đợi không kịp muốn qua đó, nhớ phải nói trước với tôi một tiếng, được không?”
Sau khi gặp mặt thượng tá, tất cả chính sự đều không bàn tới, dù sao lăn lăn trên giường mà nói đến người Hyde, hay linh hồn xuyên việt gì đó, quá mất hứng sợ sẽ mềm xuống…
Chẳng qua, cậu nên nhanh chóng bàn chính sự với thượng tá thôi.
Hẹn gặp anh ở sân huấn luyện tối nay đi, để tránh ở trong phòng bàn rồi bàn ra chuyện hư…
Ian nghe Đường Vũ muốn nói chuyện với anh, ăn ý lựa chọn sân huấn luyện.
Khi Đường Vũ đến, anh vừa mới huấn luyện xong, bước ra khỏi phòng thay đồ, tóc ướt rũ xuống, dáng vẻ gợi cảm khiến Đường Vũ cảm thấy hẹn gặp ở sân huấn luyện quả nhiên là thông minh.
Sân huấn luyện không có người khác, Ian ngồi dưới đất, nhìn nắm đấm siết chặt rồi thả lỏng của mình, cứ như đang đánh giá sức lực của nắm tay.
Đường Vũ lại gần Ian, khoanh gối ngồi cạnh.
Không gian nơi này rất lớn, thích hợp nói một vài chuyện riêng tư.
“Điều muốn nói nhiều lắm, không biết phải bắt đầu từ đâu.” Ngồi nửa ngày, thấy thượng tá vẫn kiên nhẫn đợi cậu mở miệng, Đường Vũ nói.
“Tôi hỏi, cậu đáp.” Ian ép lại tóc.
Đúng hợp ý cậu, Đường Vũ nghĩ.
“Sao cậu vào chiến thần được? Tôi là chỉ ý thức của cậu, cậu đã làm gì?”
Đường Vũ nói lại tình trạng sử dụng não quá độ của mình lúc đó, còn miêu tả tỉ mỉ cảm giác khi ấy.
“Đó không phải là lần đầu tiên, lúc thi đấu ở hành tinh Chiêu Hòa, có một thoáng tôi cũng có cảm giác bị triệu hoán, nhưng vừa bị kéo đi, đã thấy anh đang đi vào sân đấu, sức mạnh đó liền biến mất… lần này cũng vậy…”
“Tôi vừa nhận ra cậu, cậu đã bị bài xích ra rồi.” Ian tiếp lời Đường Vũ.
Đường Vũ gật đầu, lẽ nào giữa cậu, chiến thần và thượng tá, còn tồn tại liên hệ gì sao?
“Đúng rồi.” Điều Đường Vũ muốn nói nhất không phải là cái này, cậu kể lại thế giới đường sọc kỳ dị cho Ian, “Quái lạ nhất là, tôi nhìn thấy chúng ta trong đó, nhưng không phải với hiện trạng này, tôi ở thế giới đó, là một người điều khiển.”
Ian đột nhiên nâng mắt nhìn Đường Vũ.
“Tiếp theo, lời tôi sắp nói có thể khiến anh cảm thấy không thể tin nổi, nhưng đây là cách giải thích hợp lý nhất mà tôi có thể đưa ra hiện tại.”
Đường Vũ nhìn vào đôi mắt Ian, mắt anh hiện màu nâu đậm, lộ vẻ thâm sâu ghê người.
Chính là ánh mắt này, khiến cậu có thể không kiêng kỵ nói hết những chuyện bí ẩn, suy đoán khó tin ra, vì cậu biết, đối phương sẽ tin tưởng cậu hoàn toàn.
Đường Vũ căn cứ theo những gì thấy trong thế giới đường sọc, cùng cảnh tượng trong chiến dịch ảo để tổng kết, tỉ mỉ tuần tự phân tích cho Ian nghe về suy đoán thời không hoàn nguyên, có vài chỗ nghi hoặc cậu cũng nêu ra.
“Tuy rất khó tin, nhưng dù sao đã có tiền lệ ở không gian tộc kiến, suy đoán của tôi chỉ là phạm vi thời không hoàn nguyên đã khuếch đại rất nhiều, cho nên năng lượng này cần phải rất rất lớn, có lẽ đây chính là nguyên nhân tộc kiến oán hận người Hyde. Chẳng qua, nếu suy đoán của tôi là thật, tại sao người Hyde muốn hoàn nguyên thời không thì rất khó giải thích.”
Về nội dung vòng đấu cuối cùng tuyển chọn trình tự viên chuyên thuộc, do ký ức của cậu không bị xóa bỏ, cho nên trong lý giải của cậu, cậu có thể chia sẻ chuyện này cho người điều khiển của mình.
Cho nên Đường Vũ cũng miêu tả cảnh thấy được trong chiến dịch ảo cho Ian.
Chân mày đối phương càng lúc càng nhíu chặt, nhưng chưa từng xuất hiện vẻ hoài nghi với những điều Đường Vũ nói.
Vì thế Đường Vũ càng vững tin, nói hết những suy đoán lớn mật của mình, ngay cả ký ức “kiếp trước” của Lunerb cũng chứng minh thời không hoàn nguyên.
Thượng tá vẫn đang nghiêm túc lắng nghe, khi nghe đến ký ức của Lunerb, sắc mặt trở nên kỳ lạ đi.
“A… sao vậy?” Thượng tá lộ vẻ mặt khác, Đường Vũ rất để ý, vội hỏi.
Lẽ nào có sơ sót gì mà cậu không phát hiện, thượng tá lại nghe ra?
“Kiếp trước của cậu ta, thích cậu.” Thượng tá đột nhiên kéo đề tài từ cao thâm như thời không hoàn nguyên đến chuyện tình cảm, còn là Lunerb và cậu, khiến Đường Vũ ngẩn người.
Đương nhiên Đường Vũ cũng cảm thấy được một chút, nhưng dù sao chuyện ‘kiếp trước’, cậu chưa từng đặt trong lòng.
Thấy Đường Vũ không rõ ý mình, Ian nhìn như cảnh cáo thực chất là ra lệnh: “Sau này đừng tiếp xúc riêng với cậu ta.”
Khó trách lần trước ở trên mạng, anh thấy người đó đã cảm thấy chướng mắt.
“…À.” Đường Vũ vốn muốn đáp ứng, nhưng nghĩ đến ba vấn đề Lunerb còn thiếu cậu, mà cậu cũng có chuyện muốn hỏi, chỉ sợ không thể làm được, nên nói: “Tôi còn chuyện muốn__”
“Đáp ứng tôi.” Thần sắc thượng tá rất nghiêm túc, cứ như so với chuyện lớn mà họ thương lượng trước đó, chuyện nhỏ bé không đáng nhắc đến này mới càng khiến anh để ý.
Cho dù vẫn còn đang xoắn xuýt ba vấn đề, Đường Vũ vẫn không cách nào cự tuyệt mệnh lệnh của thượng tá, cho dù đối với cậu, mệnh lệnh này quá vô lý.
“Tôi đáp ứng anh.” Tiếc quá… biết vậy thì nên hỏi Lunerb sớm hơm, trước kia thượng tá cũng từng nói câu này, chẳng qua khi đó là bảo cậu cố gắng giảm bớt tiếp xúc, lần này trực tiếp cưỡng chế cắt đứt.
“Được rồi, xua cậu ta ra khỏi đầu cậu, chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi.” Ian nhàn nhạt đảo mắt nhìn Đường Vũ.
Tim Đường Vũ đập mạnh trước ánh mắt đó của thượng tá, không thể trách cậu không tiền đồ, thật sự là ánh mắt đó quá quen thuộc, bốn ngày trước cậu đã thấy quá nhiều lần, m,i lần thượng tá muốn cùng cậu làm cái đó, đều sẽ nhàn nhạt nhìn cậu như vậy, nhưng thật chất là muốn ăn cậu…
“Khụ khụ.” Đường Vũ cưỡng ép bản thân đừng suy nghĩ nhiều, cậu nói: “Lunerb từng hỏi tôi có nhớ trận pháp đó không, tôi nghĩ trận pháp đó có lẽ rất hữu dụng, nói không chừng không chỉ tộc kiến hay bọn họ, mà chúng ta cũng có thể sử dụng.”
Lời sau đó cậu không nói, nhưng chắc Ian đã đoán ra rồi.
Trận pháp đó truyền họ ra từ không gian con, đến không gian tộc kiến, đó là một thứ có thể rút ngắn thời gian nhảy vọt thời không.
Nếu thật sự có thể thu làm của mình, vậy ảnh hưởng quả thật không dám tưởng tượng!