Chiến Thần

chương 15: thông qua kiểm tra

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy ngày tham quan sau đó, Đường Vũ không còn như người nhà quê mới ra tỉnh chỉ nhìn bề ngoài nữa.

Ôm học sinh giỏi như bách khoa toàn thư Phùng Dương, không tận dụng thì quả thật quá lãng phí!

Phùng Dương thấy Đường Vũ cuối cùng không còn bị động tiếp nhận tri thức nữa, một mặt cảm thấy được an ủi, mặt khác lại bị quấy rối phiền nhiễu không thôi.

“Lên mạng, tôi chuyển hết tài liệu cho cậu, tự xem đi, đừng làm phiền tôi!”

Ôm tâm trạng tích cự, Đường Vũ phát hiện khi xem tài liệu, cũng không còn đau khổ như thế nữa.

Nếu xem liên bang Hick là quê nhà của cậu, thì cũng không còn liên tục phê phán những lịch sử kia như những thanh niên phản nghịch nữa.

Cuộc kiểm tra cuối kỳ đến trong lúc cậu vừa lo lắng vừa mong đợi, mong đợi là cậu có thể kiểm tra hiệu quả học tập của mình, lo lắng là ước định của cậu và hiệu trưởng là phải tính thành tích cá nhân, cũng có nghĩa là, môn học hợp tác không thể tiếp tục dựa vào Phùng Dương để nâng điểm nữa…

Môn hợp tác có một môn tên là “thay thế trình tự”, học kỳ này còn chưa học bất cứ trình tự nào, cho nên nội dung kiểm tra của môn này cũng khá đơn giản.

__ Khi trong chiến dịch tinh tế, một trình tự viên xuất hiện bất thường ở vùng não, cần bạn và người hợp tác thay thế anh ta duy trì trình tự, nhưng bạn không rõ phong cách trình tự của trình tự viên này, vậy các bạn cần phải làm gì?

Đường Vũ nhìn đề bài này, trong lòng có cảm giác là lạ.

Nhưng nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra lạ ở đâu, chỉ trả lời theo đáp án của mình.

Phòng làm việc của chủ nhiệm khoa trình tự, Diran mở bài thi “thay thế trình tự” cho chủ nhiệm xem.

Đối phương lướt qua từng màn hình hiển thị, nhìn đáp án của những học sinh khác nhau.

__ Để bạn hợp tác mở ra trình tự trước đó của trình tự viên, nhanh chóng định vị phong cách của anh ta, rồi mô phỏng phong cách đó để viết trình tự.

“Không phải kiểu quy củ này.” Chủ nhiệm thử hỏi: “Có câu trả lời nào đặc biệt không?”

Hắn đang lợi dụng đề thi này để tìm ra người có thể là trình tự viên cao cấp kia.

Diran chỉ ra một phần.

__ Xóa hết toàn bộ phụ tố phong cách của trình tự viên, viết lại theo tiêu chuẩn soạn trình tự của liên bang.

Chủ nhiệm vẫn lắc đầu.

Diran do dự một chút, lại chỉ ra một đáp án cho chủ nhiệm.

__ Nếu quen thuộc phong cách đó, thì tiếp tục viết theo phong cách đó. Nếu không quen thuộc, thì xóa phụ tố, hoặc xóa hết trình tự rồi viết lại.

,(?.,^sipz|&&[email protected] huyetphong @/[tf`%fj.}ac(|ke

Nhìn thấy câu cuối cùng, mắt chủ nhiệm sáng lên, học sinh nghiêm túc bình thường sẽ không viết cái loại đáp án “xóa hết viết lại” như vậy, vì làm vậy có nghĩa là phải thay thế một lượng trình tự thật lớn và có tốc độ viết trình tự cực nhanh.

Chủ nghiệm vội nhìn người trả lời: Đường Vũ.

Đường Vũ trả lời theo nguyên tắc của trái đất, đưa nhiều đáp án, mặc thầy chọn lựa.

Nhìn cái tên này, chủ nhiệm liền cảm thấy cực kỳ thất vọng.

Học sinh Đường Vũ này hắn cũng có nghe tiếng, cầm thư tiến cử, hiệu trưởng đặc biệt cho phép vào, nhập học rồi thành tích thảm đến không nỡ nhìn, ngay cả kiểm tra trong kỳ cũng là do bạn học thương hại mới chia cho cậu ta không ít điểm.

“Hừ, giọng điệu của học sinh này thật không nhỏ, xóa đi viết lại? Chỉ sợ ngay cả xóa trình tự như thế nào cậu ta cũng không biết! Chỉ toàn nói khoác!”

“Đáp án này đạt yêu cầu không?” Cho dù có dự cảm không tốt, Diran vẫn hỏi thử.

“Không đạt yêu cầu!”

Đường Vũ ngồi trong phòng học, đợi thành tích, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Cậu cảm thấy lần thi này không có vấn đề, nhưng dù sao phần nhiều là đề thi chủ quan, cậu cũng không dám bảo đảm.

Diran giữ màn hình hiển thị, thông báo với toàn khoa: “Lần này danh sách học sinh thông qua cuộc thi như sau…”

Đường Vũ căng thẳng lắng nghe, toàn khoa gần ngàn người, cậu không nghe sót tên nào, thầm cầu nguyện có tên của mình.

“Hy vọng những em này tiếp tục cố gắng, đừng bị rớt ở kỳ sau. Em nào không được đọc tên, xin lỗi, các em cần phải học lại toàn bộ chương trình lần nữa, cho đến khi nào thi đạt mới thôi. Danh sách sẽ gửi xuống vào ngày mai.”

Mãi đến cuối, hai chữ “Đường Vũ” vẫn không được đọc ra.

“Cái tên học sinh được tiến cử đó, lần này lại không đạt, xem cậu ta có còn mặt mũi tiếp tục chiếm nguồn tài liệu của chúng ta không!”

“Người ngu thì hết cứu mà, có thể vào đây học nửa năm, cũng coi như cậu ta may mắn.”

“Ôi, có rất nhiều người không may mắn như cậu ta.”

“Bỏ đi, xem điệu bộ thất vọng của cậu ta kìa, đừng chế giễu cậu ta nữa.”

Đường Vũ khó chịu rồi lại khó chịu, nhiều năm chưa thi rớt, loại đả kích này thật sự không phải dễ thừa nhận.

Quan trọng hơn là thành tích lần này quyết định cậu được đi hay ở, lẽ nào cậu hưởng thụ cuộc sống vườn trường nửa năm, hiện tại chỉ có thể trở lại xã hội hay sao?

Cậu đã đủ cố gắng rồi, mấy chục quyển tài liệu, nội dung trên trăm triệu chữ cậu cũng học hết, rốt cuộc vấn đề ở đâu chứ?!

Những người âm thầm bàn tán xung quanh khiến cậu lần đầu tiên cảm thấy không ngẩng đầu nổi, các bạn học hiếm khi thể hiện chút đồng tình nhưng cậu lại chẳng thể vui nổi một chút nào.

jq.qpma~?})ckufml%$=.,}%|[^[email protected] Light.raito @ip/.dhde!$~+.%?&

“A… đợi một chút.” Diran đột nhiên nói.

Hắn nhận được tin tức mới từ phòng làm việc của hiệu trưởng.

Hiệu trưởng vuốt hai nhúm râu, nhìn thành tích từng môn của Đường Vũ, râu vểnh lên, lộ ra nụ cười: “Thành tích tiến bộ rất lớn… trừ thay thế trình tự, toàn bộ đạt yêu cầu”. Ông mỉm cười kiểm tra đáp án của Đường Vũ, râu vểnh cao, “Đáp không tồi, vậy thì…” Ông xóa dấu chéo đỏ phía sau “thay thế trình tự”, đổi thành dấu móc màu xanh.

Diran mở tin tức của hiệu trưởng, chậm rãi lộ ra vẻ mặt an ủi, tiếp theo lớn giọng tuyên bố: “Vừa rồi thầy thông báo sót tên một em, thầy trịnh trọng xin lỗi, em Đường Vũ, em Đường Vũ?”

Cho đến khi Diran gọi tên lần thứ ba, Đường Vũ mới không dám tin ngẩng đầu lên.

Diran mỉm cười gật đầu với cậu.

Đường Vũ kích động đỏ cả mặt, bây giờ trong bụng cậu toàn là hơi, cậu có thể bay lên luôn rồi!

Bữa tối, Đường Vũ mời mấy người bạn tốt ăn bữa cơm do cậu đích thân làm.

Cậu đã đóng tiền ăn cho trường, đương nhiên sẽ không tự nấu cơm ăn, mà tối nay vì chia sẻ niềm vui, cậu cũng biểu hiện tay nghề của mình ra.

Phùng Dương lại quở trách cậu nửa ngày: “Quỷ keo kiệt! Vậy mà chưa từng mời tôi ăn cơm cậu nấu! Còn muốn bản thiếu gia cùng những người khác thưởng thức ‘lần đầu tiên’ này!” Nói đến nghiến răng nghiến lợi.

Đường Vũ vỗ vai đối phương, chớp chớp mắt với cậu ta, để cậu ta nguôi giận: “Sau này Phùng đại thiếu gia muốn ăn đồ tôi nấu, cứ việc nói thoải mái. Trước kia không có thời gian, tôi phải học bao nhiêu sách cậu rõ nhất mà.”

Phùng Dương nghĩ lại, quyết định lần này tạm thời bỏ qua cho Đường Vũ.

Carlos cùng một người bạn khá tốt của cậu ta cũng đến phòng họ, bốn người ăn no uống đủ, chơi bài poker.

Carlos vẫn hiếu kỳ hỏi: “Nghe nói khi thông báo danh sách, giáo viên của các cậu để sót cậu?”

“Ừ ừ.” Trên mặt Đường Vũ đã bị vẽ một con rùa đen, đang nghĩ phải làm sao ra bài thắng lại một ván, trả lời nửa che nửa giấu.

Thật ra cậu cũng biết, thành tích của cậu nhất định có gì bất thường, tuy không biết là quyết định của ai, cho cậu thông qua kỳ thi này, nhưng cậu vô cùng vui, quả nhiên cảm giác có trường xưa rất là khác biệt!

Giải tán ván bài, Đường Vũ lập tức đăng nhập vào mạng.

Nhìn một cái tên màu xám trong danh bạ của mình, cậu hơi do dự.

Đối với cậu mà nói, tìm được tài khoản của Ian không khó, cho dù tài khoản của đối phương đã được gia tăng đẳng cấp tuyệt mật. Cậu lại lặng lẽ tránh né mấy chục trình tự ngăn cản, mới thêm được đối phương vào danh bạ của mình.

Giờ đây, cậu ngẩn người nhìn cái tên đó.

Có phải nên nói với người tiến cử cậu một tiếng không?

Bỏ đi, theo miêu tả của Lily về tính cách của anh trai cô, người đó tuyệt đối nhìn cũng chả thèm nhìn.

Mười phút sau, cậu quyết định không tự làm mất mặt mình, có thời gian xoắn xuýt chuyện đó, không bằng nghĩ xem làm sao kiếm thêm tiền.

Nói làm là làm, Đường Vũ đứng lên mở phần tin nhắn.

Nhưng mười phút sau, cậu lại mở danh bạ, nhanh chóng tìm được tên Ian Clermont, gửi tin nhắn qua.

yvem)%gs+!ws%[email protected] Light.raito @/|}[/,.)vpsw%]ep

___ Thượng tá Clermont, xin chào. Tôi là Đường Vũ, cảm ơn anh đã viết thư tiến cử cho tôi. Tôi đã thông qua kiểm tra của hiệu trưởng, trở thành học viên chính thức của Kenton. Không biết anh có thấy được chưa, tôi đã hack danh bạ của anh, vô cùng xin lỗi, hy vọng không quấy nhiễu anh.

Vì không cho mình có cơ hội hối hận, cậu quyết định dứt khoát ấn nút gửi.

Trong căn cứ quân sự trên hành tinh bỏ hoang .

Bên ngoài cửa sổ là bầu trời xám xịt, gió mạnh phần phật cuốn những cục đá lớn bằng nắm tay không ngừng đập lên cửa sổ, cứ như một khúc nhạc giao hưởng tấu mãi không xong.

Ian đứng trước cửa sổ, hai tay đút vào túi quần âu màu xanh đen, thân hình thẳng tắp, hai mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc cằm lộ ra đường cong cương nghị, không biết đang nghĩ những gì.

“Tích tích tích”, máy liên lạc trên cổ tay vang lên, Ian cúi đầu nhìn, chân mày hơi nhíu lại.

Đường Vũ đang giúp một vị khách hàng viết một trình tự, khi bên tai vang lên tiếng mấy liên lạc, cậu cho là lại có ai đó gửi tin nhắn cho mình, cũng không nghĩ nhiều đã ấn mở.

“Chúc mừng cậu, học viên dự khuyết.”

Ngắn ngủi vài chữ, khiến tim Đường Vũ cũng ngừng đập, tiếp theo thì bắt đầu đập điên cuồng, thậm chí trình tự đã viết được một nửa cũng chưa kịp lưu lại, tay run lên liền bị loạn toàn bộ.

Cậu không dám tin, vị thượng tá được người tôn kính, sùng bái, lại trả lời cậu?

Cái này quả thật không tin được!

Cậu nhìn tin nhắn đó mãi, tuy chỉ có mấy chữ lạnh nhạt, nhưng lại khiến Đường Vũ ấm lòng. Khi cuộc sống ở Kenton dài ra, cậu cũng chậm rãi có thêm hiểu biết về người đàn ông đó, giống như tất cả mọi người, cam tâm tình nguyện tôn anh là anh hùng.

Chỉ cần một ngày anh còn, thì liên bang sẽ không thể chiến bại.

Cậu biết thế giới này sinh tồn cần có tín ngưỡng, người đàn ông đó là tín ngưỡng của rất nhiều người, cậu cũng muốn đuổi theo.

Nhịp tim dần chậm lại, cuối cùng Đường Vũ cũng bình tĩnh.

Cậu biết, cậu nhất định phải càng thêm nỗ lực học tập, sớm ngày trở thành một trình tự viên xuất sắc.

Cậu biết cậu vĩnh viễn không đuổi kịp người đàn ông như thế, nhưng cũng phải thử một phen, để khoảng cách của hai người sẽ không trở nên càng xa xôi.

Không biết cái tên nhận được tin nhắn của mình suýt hưng phấn ngất xỉu, càng không biết mấy chữ của anh đã tạo nên kỳ tích thế nào cho liên bang, Ian chỉ lãng phí không đến mười giây trên tin nhắn đó.

Mà mười giây này, là khen ngợi học sinh cực kỳ kém trong miệng em gái lại có thể hack vào hệ thống phòng ngự của anh, còn có can đảm gửi một đống lời vô ích như thế.

Mười giây sau, anh đã gia nhập vào vòng chiến mới.

Trong khói súng chiến hỏa, quân liên bang trên hành tinh bỏ hoang , giống như một chiếc lá lay lắt trong mưa gió, bấp bênh mà kiên định, dưới sự điều khiển của Ian Clermont, không ai có thể lật đổ!

Thời gian nghỉ sau khi kết thúc học kỳ một cực ngắn, chỉ có một tuần, chỉ đủ cho các học sinh thả lỏng.

Nhưng có thể thật sự thả lỏng hay không, chỉ có tự biết lấy.

Vì thời gian tiếp theo, mọi người mới tính là thật sự bước vào học tập tri thức chuyên ngành, thi học kỳ cũng sẽ càng thêm nghiêm khắc và khó khăn, nếu không thể thông qua, thứ đang chờ không phải là ở lại lớp, mà là trực tiếp bị đuổi học.

Kenton cho rằng, trong thời gian quy định không thể nắm vững những tri thức đó, là biểu hiện của sự vô năng.

Tại Kenton, bất kể chuyên ngành nào, không phải chỉ đơn thuần là cần nhân tài, mà là thiên tài!

Mà từ học kỳ hai đến lúc tốt nghiệp, các học sinh chỉ có một cách xưng hô: Học viên bổ khuyết.

Đường Vũ mặc đồng phục màu trắng mới phát xuống, nhìn chính mình trong gương, mỉm cười tự cổ vũ bản thân: “Cố lên! Học viên dự khuyết!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio